Đại điện lặng đến nỗi nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Khai hết đầu đuôi câu chuyện, Khúc Bất Duy như thả lỏng toàn bộ. Mới một chớp mắt đấy thôi mà ông ta già đi trông thấy, cột sống thẳng đứng một đời nay đã bị tà đạo và tội lỗi bẻ cong, trở nên khòm hẳn.
“Bổn vương còn có điều muốn hỏi, Khúc Hầu có biết Chương Hạc Thư lấy được danh sách từ đâu không?”
Khúc Bất Duy lắc đầu: “Ta không hỏi.”
Ông ta vắt óc nhớ lại, “Ta và Chương Hạc Thư chỉ đơn giản làm giao dịch, ta cứu nhân sĩ bị lưu đày giúp ông ta, ông ta cho ta suất lên Tiển Khâm Đài, hai bên không nợ nần nhau, còn về phần ‘bạc’ từ đâu ra, nếu Tiển Khâm Đài không sập thì đó chỉ là chuyện nhỏ, ta không cần phải biết. Nhưng Tiển Khâm Đài lại sập, sự tình quá lớn, đôi khi biết nhiều chưa chắc đã tốt, nên ta mới không hỏi. Nhưng theo ta đoán, có vẻ liên quan đến các sĩ tử bị lưu đày hồi trước.”
Triệu Sơ hỏi Thượng thư bộ Hình: “Đã ghi lại lời khai chưa?”
“Bẩm Quan gia, ghi lại rồi ạ.” Thượng Thư bộ Hình dâng lời khai lên ngự tiền để Triệu Sơ xem.
Triệu Sơ đọc lướt qua, im lặng một lúc rồi nói, “Điện Tiền Ti nghe lệnh, lập tức đưa binh đến Chương phủ, tróc nã Chương Hạc Thư về quy án.”
Cấm vệ quân dẫn Thanh Duy vào cung nhận lệnh, đang định rời đi thì Triệu Sơ gọi lại. Chàng ngồi trên long ỷ, trong mắt như có làn sương chìm nổi, “Hành sự kín đáo vào, tạm thời chuyện này… không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/2531625/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.