Thượng thư bộ Hình hỏi: “Ý của Trương đại nhân là… bảo triều đình thừa nhận việc mắc nợ dân chúng Cật Bắc vì đã lựa chọn chống lại man địch, dù về sau có bú đắp song nằm ngoài tầm tay triều đình, quan phủ địa phương cũng không quản lý thấu đáo, nên mới khiến vài nạn dân Cật Bắc không được bố trí thỏa đáng. Nhưng triều đình chỉ có lỗi với Cật Bắc chứ không có lỗi với nhân sĩ sông Thương Lãng, bọn họ nhảy sông là bởi không muốn xương cốt quốc gia bị gãy, muốn Đại Chu bình an lâu dài; sau đó lấy việc các sĩ tử như Trương Chính Thanh chi tiêu tiết kiệm tiếp tế Cật Bắc làm tấm gương sáng. Ngày xưa triều đình xây dựng Tiển Khâm Đài chỉ là để tưởng niệm tấm lòng son của các sĩ binh tướng, nhưng bây giờ khi triều đình tái thiết Tiển Khâm Đài là bởi hối hận trước sự lựa chọn hi sinh Cật Bắc, vì thế mới càng phải để nhân sĩ Tiển Khâm Đài trở thành khuôn mẫu, phải xây đài cao và lập bia đá vì họ?”
“Ý của Trương đại nhân rất hay!” Vị đại nhân họ Từ lúc nãy tiếp lời, “Có câu không ai hoàn hảo, triều đình cũng không có khả năng chu toàn mọi việc, nhưng triều đình cũng đã sớm nhận ra quyết sách ngày ấy không đúng với Cật Bắc, cho nên việc xây lại Tiển Khâm Đài, chính là quyết định đưa ra khi triều đình biết được nhân sĩ tiếp tế Cật Bắc! Hai chữ ‘Tiển Khâm’ vẫn không hề lấm bẩn. Miễn là giải thích theo hướng này, thì kể từ sau triều đại Gia Ninh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/2531626/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.