Doãn Uyển nghe y gọi mình là “Sấu Thạch” thì biến sắc.
Đêm khuya gió lặng, xung quanh yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, một khắc sau, Nhạc Ngư Thất đột ngột cử động, thân hình ông y hệt bóng ma, năm ngón tay khép lại thành lưỡi đao, bổ thẳng vào mặt Tạ Dung Dữ.
Tạ Dung Dữ cứ ngỡ người này sẽ không có ác ý với mình, ai dè hắn ta đột nhiên ra tay, y lập tức lùi về phía sau, không đánh trả mà nghiêng người né tránh.
Nhạc Ngư Thất nào chịu tha cho y? Xông đến gần Tạ Dung Dữ rồi đột ngột biến mất. Ngay sau đó, chợt một luồng gió mạnh ập đến từ phía sau, Tạ Dung Dữ phản ứng rất nhanh, lao vụt sang cạnh chân tường, còn nơi y đứng ban nãy cắm đầy lá – hóa ra không biết Nhạc Ngư Thất bứt được một nhúm lá cây từ đâu lúc nào, dùng lá làm ám khí tấn công.
Nhạc Ngư Thất thấy Tạ Dung Dữ lùi tới chân tường liền nhếch mép, đang định tung chiêu tiếp thì đúng lúc này, chợt một bóng người màu xanh nhảy ra từ đầu tường.
Bóng xanh tung mình trên không tựa chim bay, roi dài trong tay b4n ra, mang theo gió đánh thẳng vào Nhạc Ngư Thất. Nếu Nhạc Ngư Thất không phản ứng nhanh, chỉ e đã bị roi quất trúng tay.
Roi vụt hụt một phát, Thanh Duy thu roi về đáp xuống đất, không nói nhiều nửa chữ, lần nữa vung roi tấn công Nhạc Ngư Thất.
Trước khi đến đây Tạ Dung Dữ đã nói kẻ trộm tranh không có ác ý, nếu không cần thiết thì nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86140/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.