“Ý của Ngu hầu là,” Kỳ Minh ngạc nhiên, “Nếu Khuyết danh chính là Sấu Thạch, như vậy tối qua Sấu Thạch cũng có mặt tại Thuận An Các?”
Tạ Dung Dữ nói: “Hiện giờ vẫn chưa thể chắc chắn.”
Cần đợi Trương Viễn Tụ giám định tranh của bọn họ xong, mới biết liệu Khuyết danh đã vẽ bức Sơn vũ tứ cảnh đồ có phải là Sấu Thạch hay không.
Tạ Dung Dữ hỏi: “Chương Lộc Chi đâu rồi?”
Những ngày gần đây Chương Lộc Chi cực kỳ chán chường. Hắn nghĩ, mới tháng trước ở Thượng Khê còn theo Ngu hầu phá án, đấu trí so tài khoái làm sao. Thế mà bây giờ khi đến Đông An, Ngu hầu lại không để hắn đi theo nữa, lúc thì sai hắn thăm dò thân phận của Sấu Thạch, khi lại bảo hắn đi nghe ngóng Doãn gia.
Sấu Thạch chỉ từng xuất hiện một lần vào mấy năm trước, để lại vài bức tranh ở Thuận An Các rồi biệt tăm. Chớ nói ông chủ Trịnh, ngay cả tiểu nhị cũng không hề có ấn tượng gì về hắn, Chương Lộc Chi vắt óc tìm kế, khó khăn lắm mới biết năm xưa người đem tranh của Sấu Thạch đến Thuận An Các là một tiểu thư đồng.
Doãn gia càng không có gì để điều tra, thương gia trong sạch như bọn họ, muốn biết gì cứ việc đến châu phủ hỏi.
Chương Lộc Chi đã làm xong mớ chuyện vụn vặt được giao, những ngày qua toàn ở Quy Ninh Trang đợi lệnh, không dám làm phiền Tạ Dung Dữ. Không có việc gì làm, hắn đành so tài võ nghệ cùng với Triêu Thiên, sau ít hôm, võ nghệ tiến bộ không ít.
Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86143/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.