Thanh Duy nghiêm túc gật đầu.
Nàng nhớ lại những câu mà Nhạc Ngư Thất đã hỏi trong mơ.
“Con có chắc sau này hắn ta sẽ đường hoàng cưới con không?”
Quan nhân đã nói rồi, nàng chính là vương phi của y.
“Hắn được phong vương từ nhỏ, còn có người nhà ở kinh thành, hắn có chịu rũ bỏ hết tất cả những điều đó để sống cuộc sống bình dị với con không?”
Câu này làm khó quá, lẽ nào ở bên y là cứ phải bắt y từ bỏ người nhà? Nàng không hỏi được.
“Ôn Tiểu Dã, con thích hắn, liệu hắn có thích con như vậy không?”
Thanh Duy mím môi, hỏi câu này đi.
Nàng nhìn Tạ Dung Dữ, “Ngài… có thích ta không?”
Tạ Dung Dữ vừa đẩy mở cửa, gió trời len qua chấn song lùa vào, y dừng bước trong làn gió, ngoái đầu nhìn, buồn cười đáp, “Ôn Tiểu Dã, ta cho rằng nàng phải biết chứ?”
Nàng có biết không? Trong mơ màng, hình như nàng biết thật. Vì ngay từ những khoảnh khắc ban đầu, y đã luôn đối xử tốt với nàng.
Là kiểu tốt độc nhất vô nhị, là sự nuông chiều dung túng cùng mười phần đáng tin, đến mức mà mỗi lần ở bên y, nàng lại bất giác tin tưởng dựa dẫm.
Nhưng bây giờ khi nghe y hỏi thế, nơi nào đó trong tim nàng như được mở ra, sự tò mò mà nàng cất giữ cẩn thận, chưa từng chạm vào tuôn trào như suối, khiến nàng không kìm được hỏi ngược lại, “Ngài thích ta từ lúc nào vậy? Từ cái nhìn đầu tiên à?”
Ôn Tiểu Dã quả đúng là Ôn Tiểu Dã, vô cùng trực tiếp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86144/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.