Trương Viễn Tụ nói: “Thực chẳng dám giấu giếm, hạ quan và thợ mộc Tiết quen biết đã lâu, năm ngoái cũng do chính hạ quan thu xếp cho thợ mộc Tiết lên kinh. Năm xưa Tiển Khâm Đài sập, Hà thị treo đầu dê bán thịt chó, ung dung ngoài vòng pháp luật, nếu không lôi ra kẻ cầm đầu thì rất khó để xây lại Tiển Khâm Đài, tại hạ cũng chỉ góp phần nhỏ giúp đỡ Ôn cô nương mà thôi, điện hạ mới là người vất vả.”
Tạ Dung Dữ đáp: “Đấy là bổn phận của bổn vương, nói gì vất vả.”
Trong lúc nói chuyện, Kỳ Minh đi tới bái kiến: “Bẩm điện hạ, Tiểu Chương đại nhân và Khúc Hiệu úy đang cãi nhau ở ngoài trang viên, xin điện hạ ra xem thế nào.”
Tạ Dung Dữ nhíu mày, “Sao cả hai bọn họ đều đến?”
“Nghe nói sáng nay tình cờ gặp nhau trên phố Lưu Chương, Chương đại nhân bảo Khúc Hiệu úy đến nha môn nhưng Khúc Hiệu úy không chịu, đi thẳng đến Quy Ninh Trang, Chương đại nhân bám theo, hình như Doãn Tứ cô nương ở trang viên đi cùng Khúc Hiệu úy.”
Hắn đang nói về Tứ cô nương Doãn Uyển của Doãn gia, người ốm yếu bệnh tật nên phải ở Quy Ninh Trang một thời gian.
Nói gì đi nữa Quy Ninh Trang cũng là trang viên của người nhà họ Doãn, Huyền Ưng Ti chỉ mượn tạm nơi này, Chương Đình và Khúc Mậu tranh chấp đã đành, lại còn kéo cả Doãn Uyển vào, Tạ Dung Dữ đành phải ra xem sao.
Thanh Duy dừng bước, “Trương Nhị côngg tử, ta không tiện gặp người ngoài, hôm nay chỉ tiễn huynh đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86149/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.