Ngày hôm sau.
Căn nhà trước mắt thoạt nhìn không hề tầm thường, giống nhà ngói nông canh, Tống trưởng lại lấy khóa đồng mở cửa, “Tranh chữ Sầm thông phán sưu tầm không nhiều, mấy năm trước hạ quan đã thu dọn một lần, sau này cũng chỉ định kỳ phái người đến dọn dẹp, tránh bị mối mọt ẩm mốc.”
Nơi này chính là nhà cũ của Sầm Tuyết Minh.
Lại nói tuy Sầm Tuyết Minh kẻ trí trá, nhưng trong thời gian làm quan lại có danh tiếng không tệ, vợ của gã mất sớm, kể từ đó không hề tục huyền, trước khi mất tích vẫn một mình ở đây.
Tạ Dung Dữ để Kỳ Minh dẫn Huyền Ưng vệ vào kiểm tra tranh chữ, còn mình hỏi Tống trưởng lại, “Năm xưa khi Sầm thông phán mất tích, vì sao lại là ngươi hỗ trợ thu dọn nhà cũ?”
Án mất tích được treo ở nha phủ Đông An, Tống trưởng lại là quan ở Lăng Xuyên, theo lý mà nói vụ án này không đến lượt hắn nhúng tay vào.
Tống trưởng lại cười bảo: “Chẳng phải năm ấy Lăng Xuyên có loạn à, Ngụy Thăng bị chém, rất nhiều quan viên chịu tội liên đới, cũng không ít người từ chức, án ở nha châu rồi án ở nha phủ, rối bòng bong cả lên, lúc ấy hạ quan còn là tri huyện nhỏ nhoi, phải lo những việc lặt vặt không ai làm.” Hắn dẫn Tạ Dung Dữ và Thanh Duy đi vào nhà, lại thở dài, “Thông phán đại nhân mất tích không phải án nhỏ, cần phải điều tra kỹ càng, nhưng thứ nhất, nha môn không không có nhiều nhân lực để phân công, thứ ai, ai đoán được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86150/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.