“Bẩm công tử, canh sâm đã xong rồi ạ.”
Tiếng của Đức Vinh đưa đến từ ngoài phòng.
“Đem vào đi.” Một lúc sau, Tạ Dung Dữ đáp.
Đức Vinh vâng dạ, mắt nhìn thẳng đẩy cửa đi vào, đặt canh lên bàn, không dám nhìn vào trong buồng ngủ.
Công tử thật là, nửa đêm nửa hôm lại bảo chuẩn bị nước nóng để tắm, còn nấu canh sâm nữa chứ, không phải hạ nhân như hắn phàn nàn chuyện phục vụ, chỉ là tinh lực bùng nổ lửa bén củi khô, thiếu phu nhân chịu không nổi thì sao?
Đức Vinh nhắm mắt rời khỏi phòng, đóng cửa lại rồi nói: “Công tử, có cần tiểu nhân sang phòng tắm bên cạnh dọn dẹp không ạ?”
“Đi đi.”
Chén canh nóng được đặt trên bàn, Tạ Dung Dữ bưng tới cạnh giường, “Tiểu Dã, lại uống nào.”
Thanh Duy quấn chăn kín mít ngồi trên giường, ngoảnh mặt đi nơi khác, “Không uống.”
“Không uống cũng được.” Thấy nàng còn đang xấu hổ, Tạ Dung Dữ cười cười, “Bệnh rồi thì để ta chăm sóc nàng.”
Thanh Duy liếc sang nhưng lại không dám ngước nhìn y, tầm mắt chỉ dừng ngang y phục, thấy vạt áo trước thấm nước mảng rộng – có thể bị ướt do lúc nãy ôm nàng đi lên, “Ngài, ngài đi tắm đi, cứ để chén canh ở đó, lát nữa ta sẽ uống…”
Tạ Dung Dữ “ừ” một tiếng, hình như có căn dặn thêm vài chuyện, đoạn rời khỏi phòng.
Nhưng Thanh Duy không nghe rõ y nói gì, y vừa đi, nàng lập tức giơ tay che mắt, ngã nhào xuống gối.
Tới tận lúc này mà trong đầu nàng vẫn nổ ầm ầm, chỉ ước có thể quên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86158/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.