Không gian trong màn lặng như tờ.
Bàn tay ấm áp vòng ra sau lưng nàng, chiếc hôn ở mắt dần di chuyển xuống, tựa làn gió mát trong đêm, dịu dàng lướt qua chóp mũi, hai má rồi dừng lại trên môi.
Không vào sâu thêm.
Tựa bông hoa phiến lá lìa cành cuối xuân, khẽ khàng đáp xuống mặt hồ, dập dềnh trên sóng rồi bị gió thổi bay, bay về nơi bình yên nhất trên thế gian này.
Hương vị khiến người ta mụ mị trầm luân.
Thanh Duy cảm thấy khó mà thoát nổi, gần như phải dùng hết sức mới tránh ra được một tấc.
Nàng chống tay lên vạt áo y, ngực khẽ nhấp nhô, cụp mắt nói: “Nhưng ta không có cách nào làm vương phi của ngài.”
Không chỉ vì nàng là khâm phạm.
Trước khi nàng được rửa oan, chân tướng Tiển Khâm Đài được làm rõ, thì cả cuộc đời nàng đã định sẵn vô duyên với chốn kinh thành phồn hoa.
Huống hồ… Sở dĩ Ôn Tiểu Dã là Ôn Tiểu Dã chính vì nàng sống tự do tự tại, thậm chí trong những năm tháng phiêu bạt cũng sống theo ý mình, nếu có ngày nàng bị bắt phải sống trong thâm phủ nhà cao cửa rộng, trở thành vương phi phải tuân thủ cung quy thì nàng không còn là Tiểu Dã nữa rồi.
Tạ Dung Dữ nhìn nàng, giọng chìm vào màn đêm, “Không cần làm vương phi, nàng vẫn có thể là nương tử của ta.”
Sự hứa hẹn và nhượng bộ ẩn trong đó quá nhiều, nhưng Tạ Dung Dữ không giải thích.
Tiểu Dã rất nhạy bén, có đôi khi chỉ nói một đã hiểu mười, thứ nàng cần vượt qua chính là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86157/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.