Chương Lộc Chi hỏi: “Cách của hắn ta là gì?”
“Thảo dân không hỏi, mà y cũng không nói.” Tưởng Vạn Khiêm đáp, “Y chỉ dặn thảo dân từ nay trở đi đừng nói xấu Tôn đại nhân nữa…”
***
Giữa đêm tuyết, Tần Cảnh Sơn cụp mắt: “Bị triều đình tước công danh là tạo hóa của ta, không thể trách người khác được, đừng nói không cam tâm hay không cam lòng gì cả. Còn về Nghị Niên, ta và y là chí cốt lâu năm, ta luôn ghi tạc lòng tốt y dành cho ta, dù cả đời này chỉ làm phụ tá của y thì ta cũng cam tâm tình nguyện, về sau Tưởng lão gia đừng lấy chuyện đó ra kích ta nữa, ta không nghe đâu.”
Nói đoạn, y khép áo ngoài rồi bước đi thẳng.
Một trăm nghìn lượng, thực sự quá nhiều. Dù ngoài miệng Tưởng Vạn Khiêm đã hứa sẽ gom đủ, nhưng mấy ngày sau đó ông ta thực sự sứt đầu mẻ trán để chuẩn bị bạc.
May mắn thay, vì muốn Phương Lưu có chức quan mà mấy năm nay trong nhà thường tiết kiệm, lại chạy một chuyến đến Đông An, bán hết gia sản nhà họ Phương đổi lấy tiền, cuối cùng cũng gom đủ.
Bảy ngày sau, đúng như lời ông Cát đã kể, Tưởng Vạn Khiêm lên núi Trúc Cố, làm một giao dịch với Cảnh Thường.
Dùng một trăm nghìn lượng mua một suất lên Tiển Khâm Đài.
***
Tạ Dung Dữ ngắt lời: “Bạc nhiều như thế, ông cầm lên núi thế nào?”
Một trăm nghìn lượng, dù đựng bằng rương hàng thì cũng phải từ mấy chục đến trăm rương.
“Đợt đó đang là dịp Tết, thảo dân lấy danh nghĩa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86164/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.