Ngày hôm sau, tại nha phủ Đông An.
“Phương Lưu thi nhiều lần không đậu, còn ông lại đã già, không đợi nổi nữa, vì để con đường làm quan của cậu ta được rộng mở, nhà cửa thêm vẻ vang mà ông không tiếc chi tiền bạc, mua một suất lên Tiển Khâm Đài cho cậu ta đúng không?!”
Trên công đường, Chương Lộc Chi nhìn chằm chằm Tưởng Vạn Khiêm quát hỏi.
Tưởng Vạn Khiêm đã bị thẩm vấn năm ngày liên tục, tinh thần luôn trong tình trạng hoang mang sợ hãi, gần như mất ngủ cả ngày lẫn đêm, khó khăn lắm tối qua mới được chợp mắt một lúc, thế mà sáng nay lại bị lôi đến nha phủ Đông An, bị Ngu hầu, Chưởng sứ cùng Hiệu úy bộ Hiêu ở Huyền Ưng Ti đồng loạt thẩm vấn.
Tưởng Vạn Khiêm không dám giấu diếm, ấp úng đáp: “Phải ạ…”
“Ông nói cách thức giao dịch là do sư gia của nha huyện Thượng Khê Tần Cảnh Sơn giới thiệu cho ông, rốt cuộc quan hệ giữa ông và Tần Cảnh Sơn như thế nào, vì sao ông ta lại giới thiệu cho ông giao dịch đen tối đến thế?!”
“Bẩm, bẩn quan gia, thảo dân và Tần sư gia, là đồng hương cũ, không quá thân nhau, về sau… Y thi đậu tú tài, đến Đông An dự kỳ thi Hương, nhưng y quá nghèo, trong người không tiền, buộc phải bày sạp bán tranh bên đường. Thảo dân thấy y đáng thương, nghĩ dù gì cũng là đồng hương, nên nếu có ghé ngang thì sẽ mua tranh của y, cứ thế đúc thành tình nghĩa. Cái lần Tần sư gia thi không đậu, trước kì thi Hương, y trượt chân rơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86165/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.