“Quan trọng nhất là,” Nói đến đây, Chương Lộc Chi dừng một lúc, “Năm xưa tuy Cảnh Thường kết giao rộng rãi nhưng lại không quen biết Tưởng Vạn Khiêm, việc Tưởng Vạn Khiêm lên núi Trúc Cố, thiếu phu nhân đoán là do ai xúi giục?”
Từ ngữ điệu của hắn Thanh Duy đã có được câu trả lời, song vẫn hỏi: “Ai?”
“Tần Cảnh Sơn.” Chương Lộc Chi nói, “Ông ta kết bạn với Tưởng Vạn Khiêm hồi còn ở Đông An, lúc Tưởng Vạn Khiêm ở rể nhà họ Phương từng mua tranh của Tần Cảnh Sơn.”
Thanh Duy im lặng.
Theo lời ông Cát, Tưởng Vạn Khiêm mua được suất lên Tiển Khâm Đài từ Cảnh Thường núi Trúc Cố, nếu như vậy, cuộc giao dịch này có cả sự góp mặt của Tần sư gia?
Tạ Dung Dữ cũng trầm ngâm, nhưng y biết, đã đến bước này rồi thì không thể dựa vào suy đoán để chỉ ra chân tướng, quan trọng nhất bây giờ là tìm được nhân chứng để hỏi rõ sự tình.
Y hỏi: “Các ngươi vẫn theo dõi Tưởng Vạn Khiêm chứ?”
“Mấy ngày nay vẫn theo dõi.” Một Huyền Ưng vệ đáp, “Chỉ là vị Tưởng lão gia nọ không có động thái nào lớn, vẫn mở cửa hàng như mọi khi, có điều tuổi tác đã lớn, không ngồi lâu ở trong cửa hàng nên thuê người trông coi.”
Tạ Dung Dữ lại hỏi: “Bao giờ Vệ Quyết mới đến?”
“Có lẽ là tối nay.” Chương Lộc Chi đáp, “Hôm qua Huyền Ưng vệ đã đưa ông Cát và nhóc Cát rời thành, sáng nay Vệ Chưởng sử đã tiếp nhận bọn họ, nếu cưỡi ngựa chiến đến Lăng Xuyên, nhanh nhất cũng phải sau khi mặt trời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86173/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.