“Nàng hỏi ta người sáng nay đến là ai hả.” Tôn Nghị Niên dừng lại, sau mới nói, “Nàng có biết Tiểu Chiêu vương không?”
Dư Hạm không biết Tiểu Chiêu vương là ai cả, trong mắt nàng, vương hay hầu cũng như thần tiên trên trời, sờ không thấu chạm cũng không tới.
Nên khi nghe Tôn Nghị Niên hỏi, nàng cũng chỉ lẩm bẩm: “Hóa ra là vương gia trong cung, hèn gì tuấn tú thế.”
“Y đến để điều tra cái chết của sơn tặc núi Trúc Cố.” Tôn Nghị Niên nghiêm túc nói, “Bao năm nay, có một người ẩn náu rất kỹ, không hề để lộ bất cứ tung tích nào, nhưng y chỉ vừa mới đến mà đã bị y dụ ra.”
Dư Hạm không hiểu nửa lời sau, chỉ hỏi: “Y muốn điều tra sơn tặc à? Sơn tặc cũng đã chết năm năm rồi, sao bây giờ mới điều tra?”
“Có thể vì năm ấy máu chảy trên núi Trúc Cổ quá nhiều.” Tôn Nghị Niên cười bất lực, “Lúc đó… ta cũng ở trên núi.”
“Thiếp biết mà.” Dư Hạm nói. Chuyện vừa qua, hai người ôm ấp vuốt ve, nàng vẽ vòng tròn lên vai Tôn Nghị Niên, “Gia của chúng ta ấy, là đại anh hùng diệt loạn kia mà.”
Nhưng Tôn Nghị Niên lại không có phản ứng gì, ông ta xoay mặt đi, lặp lại lần nữa, “Ta nói là, lúc đó, ta cũng đang ở trên núi Trúc Cố.”
Dư Hạm ngẩn người.
Tuy không phải người quá thông minh, nhưng khi nghe Tôn Nghị Niên nói thế thì nàng lại lờ mờ hiểu được điều gì.
Quá nhiều sơn tặc đã chết trên núi Trúc Cố, vụ án ấy có thật sự sạch sẽ không?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86174/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.