Thi Yến im lặng mất hai giây rồi lặng lẽ liếc sang nhìn Lâm Giang đang ngồi bên cạnh.
Trên gương mặt thản nhiên như thường lệ của cậu thiếu niên ấy bây giờ còn phảng phất một chút lạnh lùng. Từ đôi mắt, đôi lông mày và thậm chí là cả đôi môi đang khẽ mím lại đều đang toát ra khí chất cao lãnh mà không ngôn từ nào có thể tả xiết.
Thật kỳ quái. Năm đó chính anh ấy mới là người nói mấy lời đó với mình cơ mà, bây giờ anh ấy lại tỏ vẻ khó chịu là vì sao chứ?
Hay là do… anh ấy đang bực mình vì mình nói nhiều quá nhỉ?
Thi Yến vừa thơ thẩn nghĩ ngợi vừa đảo mắt quanh chiếc xe một vòng rồi tự cảm thấy giả thiết vừa rồi của cô có vẻ là hợp lý nhất trong trường hợp này.
Theo đúng như mấy quy tắc mà Lâm Giang đã đặt ra, đối với cô anh chỉ là một người hoàn toàn xa lạ. Chính vì thế, không cần nói cũng biết anh không hề muốn có những tương tác thừa thãi với cô.
Vừa rồi Thi Yến đúng là đồ ngốc nên mới nói nhiều như vậy!
Nhận ra sai lầm của mình, Thi Yến nhanh chóng giữ im lặng rồi nghiêm túc cảnh cáo bản thân không được phép nhiều chuyện mà nói thêm bất kỳ lời nào với Lâm Giang nữa.
Vì thế cả chiếc xe lại một lần nữa rơi vào trầm lặng.
Chiếc xe đang tăng tốc tiến về biệt thự Lâm gia, trong khi đó vẻ băng giá trên gương mặt Lâm Giang vẫn không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy nó sắp tan chảy.
Thực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-xuan-ngay-tho-tuoi-dep-cung-em/2640091/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.