Từ ngày ấy rời cung hồi phủ, thoắt cái đã qua nửa tháng. Giữa tiết xuân, hơi hàn tan dần, nhân gian đón gió ấm.
Mùa xuân ở Đại Thịnh dường như rõ rệt hơn cả Mạc Bắc. Khí hậu trên mảnh đất này cứ theo đúng quy luật tiết trời mà luân chuyển, thuận theo lòng người.
Tang Lam chỉ trong một lần vô ý liếc nhìn đám hạ nhân cung kính hành lễ, trên mình đã thay sang trang phục mỏng nhẹ của mùa xuân, mới bàng hoàng nhận ra - thì ra đoạn ngày giá lạnh gian nan nhất đối với người Đại Thịnh đã qua rồi.
Nửa tháng qua, y vẫn luôn ở trong phủ Úc Vương. Biệt phủ rộng lớn này, ngay từ những ngày đầu, đã được quản sự dẫn đi tham quan một lượt. Phủ không quá lớn, cách bố trí lại đúng như y nghĩ: đơn giản, sạch sẽ. Người hầu lui tới cũng không nhiều, cư trú thưa thớt, khiến cả vương phủ lại càng thêm tĩnh mịch.
Những ngày đầu còn có vài nữ quyến, vì phép tắc mà đến bái kiến. Nhưng sau đó, ngôi phủ trống trải này cũng không còn khách khứa nào ghé thăm.
Nghĩ cũng phải, Úc Vương thân phận nhàn tản, trên tay không nắm thực quyền bao nhiêu, người đến nịnh bợ tự nhiên cũng ít.
Tang Lam ngược lại cảm thấy vui mừng. Không chỉ tránh được một đống lễ nghi phiền phức và những màn khách sáo vô vị, mà còn không cần phải dày công che giấu thân phận bản thân.
Điều khiến người ta càng cảm thấy thoải mái là - trong suốt nửa tháng này, chủ nhân vương phủ, tức Úc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-cach-y-hu-hi-ap/2753276/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.