“Bệ hạ.”
Tang Lam ngoài mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại mang vài phần bất đắc dĩ, dùng khuỷu tay đẩy đẩy người phía sau, nghiến răng từng chữ khuyên nhủ:
“Ngài hôm nay chẳng phải còn chính sự cần xử lý sao? Chậm trễ như vậy… e là không ổn.”
Thế nhưng lời đáp lại, lại là từng nụ hôn dây dưa rơi xuống từ vai đến cổ y, mang theo hơi thở nóng rực đầy quyến luyến.
“Không sao.”
Tạ Lưu Đình bật cười, giọng khàn khàn trầm thấp, đầy vẻ lười nhác: “Chỉ là trì hoãn một chút thôi, sẽ không hỏng việc.”
Chỉ một chốc lát thôi? Quả là nói dễ nghe.
Tang Lam nghẹn một hơi, vừa định chống tay rời khỏi lòng ng ực đối phương thì lập tức bị người kia dùng chút sức giữ lại, cả người lại lần nữa bị ép xuống đệm giường, không còn lối thoát.
Áo lót vốn chỉ buộc tạm tùy ý, chẳng biết từ khi nào đã bị cởi bỏ. Lòng bàn tay ấm nóng chậm rãi len lỏi từ kẽ hở giữa đệm và thân thể, từng chút từng chút một tham nhập.
“Tháp Tháp…”
Nghe hắn gọi một tiếng, Tang Lam liền cảm thấy không ổn. Nhưng với tư thế nằm sấp bị giữ chặt không thể phản kháng, y chỉ khó nhọc giãy giụa nhích người lên một chút — lại lập tức bị cắn khẽ vào cổ.
Giống như con mèo con bị cắn gáy, cả người Tang Lam lập tức cứng đờ, không dám động đậy.
Từng sợi tóc rũ loà xoà của Tạ Lưu Đình lướt nhẹ qua sau lưng y, mang theo cảm giác ngưa ngứa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-cach-y-hu-hi-ap/2753311/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.