“Nhưng dù có chia sẻ thế nào, cũng không thể làm đến mức này. Mọi việc vẫn phải lấy sức khỏe làm trọng.”
Tang Lan cụp mắt nhìn thẳng vào mắt Tang Lam, rồi bước lên vài bước, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay y đang ngồi sau án thư, khẽ nâng lên: “Được rồi, đệ cũng đã lâu rồi chưa trở về, hôm nay đừng lo đến mấy việc vụn vặt này nữa —— trước tiên ăn chút gì đã, sau đó theo A tỷ ra ngoài cưỡi ngựa, thế nào?”
Tang Lam chớp mắt, thuận thế đứng dậy, ngoan ngoãn gật đầu:
“Được.”
Tuy nhiệt độ bên ngoài không còn hạ quá thấp, tuyết cũng đã ngừng, thêm vào đó ánh dương sáng rỡ, quả là một ngày rất thích hợp để ra ngoài.
Tang Lam mặc một thân áo lông đỏ sậm thêu kim tuyến, bên trong để lộ cổ tay áo màu trắng điểm vân tinh tế, chiếc thắt lưng ngũ sắc khéo léo buộc ngang eo thon gọn, hai bên tua rua nhẹ nhàng đong đưa theo từng cử động, ánh lên dưới nắng trông càng thêm linh hoạt và đầy sức sống.
Y giơ tay vung roi ngựa, liền nghe tiếng hí vang vọng bên tai, vó ngựa tung bay, dẫm lên tuyết đọng mà phóng như bay, từng lớp bông tuyết nặng nề bị hất lên cao như hoa trắng nở rộ trong gió, rồi lại bị gió cuốn tán đi.
Ánh nắng nhu hòa chiếu rọi, khiến y có thể dễ dàng ngẩng đầu nhìn về phía xa ——
Cỏ non xuyên tuyết mọc lên, gió rét gào thét tấu thành khúc nhạc dữ dội, từng đàn nhạn đỏ xẹt qua bên tai, nơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-cach-y-hu-hi-ap/2753317/chuong-42-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.