Thời gian Tang Lam lưu lại Đại Thịnh đã nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, sinh hoạt của y dường như không khác biệt gì so với lúc trước, nhưng với thân phận sứ thần lần này, đối với người ngoài mà nói, đúng là có chút bất thường.
Vốn dĩ y ôm tâm thái thản nhiên, mặc cho người ngoài nghị luận ra sao cũng không mấy để tâm. Nào ngờ Tạ Lưu Đình không biết đã dùng thủ đoạn gì, khiến cho y dù lui tới bất kỳ nơi nào trong cung, gặp bất cứ ai, cũng chưa từng nghe từ miệng họ một lời nói bất nhã nào. Người trong cung đối với y cũng hết mực săn sóc, cung kính có thừa, như thể sợ y trong thời gian ở lại nơi này có điều bất mãn.
Nhưng dù ngày tháng êm đềm trôi qua, Tang Lam cũng tự hiểu rõ thân phận của mình, ở trong triều đình Đại Thịnh khó tránh khỏi trở thành đề tài bàn tán.
...
Tại Thái Hòa điện, văn võ bá quan tề tựu, toàn bộ đều đứng sang hai bên, cúi đầu trầm mặc. Chỉ có một người đang quỳ giữa điện.
Tạ Lưu Đình ngồi cao trên ngự tọa, tư thái nhàn nhã, nhẹ nhàng vén tay áo, ánh mắt rũ xuống, dừng lại trên người vị văn thần đang quỳ gối, khóe môi khẽ cong, cười như không cười mở miệng:
"Thị lang vừa rồi nói những lời ấy, là có ý gì?"
Nam tử kia đuôi mắt phượng hẹp dài hơi nhếch lên, giọng điệu thanh đạm khó phân hỉ nộ, trông vẻ ngoài nho nhã ôn hòa, nhưng ý cười nơi môi lại lộ vẻ lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-cach-y-hu-hi-ap/2753323/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.