Hai ngày qua, thời gian hỗn loạn đến cực điểm. Trong những lúc ngẫu nhiên còn giữ được chút ý thức, Tang Lam nghiêng đầu nhìn về phía mép giường nơi ánh sáng lặng lẽ chiếu vào, đến mức cũng chẳng thể phân rõ đó rốt cuộc là ánh bình minh sớm mai, hay ánh dương lúc xế tà.
Mãi đến khi thời điểm sứ đoàn Mạc Bắc theo dự định khởi hành rời kinh đã đến gần, y mới khó nhọc thoát ra khỏi tình cảnh như mộng như huyễn kia.
Khi Tang Lam lần nữa mở mắt, bên người đã chẳng còn bóng dáng ai. Trong không khí chỉ lưu lại chút hương thơm thanh nhã, lặng lẽ lan tỏa chẳng tan.
Từ thuở còn ở Úc Vương phủ, Tang Lam đã từng nhiều lần bắt gặp Tạ Lưu Đình đốt loại huân hương đặc biệt sản từ Tương Nam này trong phòng ngủ. Loại lễ thủy hương này tuy quý giá, song vẫn còn thua xa Long Tiên Hương chỉ dành cho đế vương. Dẫu vậy, lại được nhiều văn thần thanh nhã ưa chuộng.
Tang Lam vốn không tinh thông về hương liệu, ngày trước từng nhắc tới chuyện này mới hay, Tạ Lưu Đình thuở đầu cũng chẳng thích dùng hương. Mãi cho đến đêm đầu tiên hai người ngoài ý muốn cùng chung chăn gối, mới bắt đầu dùng thường xuyên.
Khởi đầu, chỉ bởi lẽ loại hương ấy có tính ôn hoà, lại giúp át đi dược vị quá nồng trên thân hắn, tránh để Tang Lam ngửi thấy mà sinh khó chịu. Cũng chính vì thế, Tạ Lưu Đình từ đó mới thường xuyên đốt loại hương này. Dù sau đó Tang Lam đã biết nguyên do
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-cach-y-hu-hi-ap/2753322/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.