Thật ra lúc đó có người trong nhà nói: “Chỉ là lấy một người thành phố thôi mà, ra vẻ cái gì không biết nữa.”
Suýt chút nữa chị Dương nói hớ ra.
Thật ra Kiều Vi rất thích nghe các bác, các chị nói chuyện linh tinh.
Bởi vì so với kiếp trước chỉ nằm trên giường bệnh chơi điện thoại thì nói chuyện như này làm cô có thể cảm nhận được sự tươi đẹp của cuộc sống cùng khói lửa nhân gian.
Bây giờ, ngay cả điện thoại di động cũng không có, nói chuyện trở thành thú vui tiêu khiển quan trọng nhất.
Tốc độ nói chuyện của chị Dương rất nhanh, mang theo khẩu âm địa phương, nhưng chị ta miêu tả sống động như thật. Kiều Vi nghe có thể tưởng tượng ra, mấy năm trước đối với đối tượng kết hôn, Nghiêm Lỗi ôm biết bao nhiêu là kì vọng và nhiệt tình.
Nhìn lại mấy năm nay, cô thấy đau lòng.
Chị Dương vào xem từng phòng.
Xem phòng của Nghiêm Tương nói: “Rất sạch sẽ.”
Lại xem phòng của Kiều Vi và Nghiêm Lỗi, hỏi: “Tại sao lại đặt tủ quần áo ở đây?”
Kiều Vi nói: “Lúc sơn tường thì mang ra. Hôm qua tôi mang ra phơi, để đến hôm nay khô rồi, đợi Nghiêm Lỗi về thì để anh ấy chuyển vào.”
Chị Dương nói: “Tôi chuyển cho cô.”
Tủ quần áo này làm bằng gỗ thật, hơn nữa bên trong để đầy đồ. Một mình Kiều Vi không chuyển vào được.
Cô vội vàng nói: “Không cần đâu chị, không cần. Cái này có thể…”
Cùng với tiếng va chạm “kẽo kẹt”, hai tay chị Dương dùng lực đẩy tủ áo về chỗ cũ.
Kiểu Vi: “Hả…hở?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-cuoc-song-my-man-cua-vo-truoc-lot-duong-trong-nien-dai-van/822519/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.