Nghiêm Lỗi vui vẻ: “Cách hay, dùng vải tái chế.”
Người thành phố biết cách sống thoải mái thật.
Kiều Vi rửa tay rồi bước tới ngồi xuống. Cô vặn vẹo cơ thể nói: “Vẫn hơi lún.”
“Ông lão thợ may ở cửa hàng may bảo em nhét thêm chút cỏ khô vào. Ông ấy nói cỏ khô có tính đàn hồi, có thể làm đệm phồng lên.”
Nghiêm Lỗi nói: “Ông ấy nói đúng. Hồi nhỏ bọn anh chơi trên đống cỏ khô, đè nó dẹp lép nhưng chỉ cần đi xuống thì một lát sau nó lại phồng lên như cũ.”
Kiều Vi hỏi: “Vậy lấy cỏ khô ở đâu ạ?”
Nghiêm Lỗi nói: “Để anh tìm cho em, em cần bao nhiêu?”
Thật ra Kiều Vi cũng không chắc lắm, hai tay giang ra ướm: “Cỡ này?”
Nghiêm Lỗi nghe vậy thì biết là Kiều Vi cũng không rõ lắm: “Được rồi, em đừng quan tâm nữa, để anh.”
Chuẩn bị nhiều một chút, dư cũng không sao, cỏ khô trong nhà đều dùng để nhóm lửa.
Nghiêm Lỗi ngẩng đầu nhìn dây điện: “Lắp đèn rồi sao?”
Anh đứng dậy đi về nhà vệ sinh theo hướng dây điện, định đi xem bóng đèn. Nhưng vì ngẩng đầu lên, nên đi được nửa đường thì bị vấp phải cái hố, may mà anh giữ thăng bằng giỏi nên mới không bị ngã.
“Cái gì vậy?” Anh chống nạnh cúi đầu nhìn: “Đào hố cát rồi à?”
Sao lại đào như bị chó gặm thế này.
Nghiêm Tương vội vàng đến khoe công: “Con đào đó! Một mình con đào đó!”
Cậu bé chống tay vào eo, thẳng lưng, ưỡn bụng nhỏ lên đợi được khen.
Kiều Vi nhướng mày nhìn Nghiêm Lỗi, anh hiểu ý, khen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-cuoc-song-my-man-cua-vo-truoc-lot-duong-trong-nien-dai-van/822542/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.