Nhưng chắc không phải vì mặt cắt quần áo đơn giản đâu, chắc là vì…
Kiều Vi xem xét cửa hàng một hồi, gian phòng này không lớn lắm. Kiều Vi nói: “Cửa hàng của ông ít mối làm ăn nhỉ.”
Ông thợ may bưng tách trà lên, mở nắp ra, hớp một ngụm trà nồng: “Nhiều khi cả năm cũng không làm được mấy bộ quần áo.”
Xưởng may vốn đang phát triển, nghề may truyền thống bị ảnh hưởng. Vật tư thì thiếu thốn, người bình thường đều mặc đi mặc lại một bộ quần áo vá đến mấy năm.
Các gia đình trong quân khu đúng là dư dả hơn thật, nhưng họ lại thích đến các cửa hàng trong thành phố để thuê thợ may.
“Nhưng cũng ổn, không làm việc vẫn có lương, vẫn ổn.” Ông lão xua tay.
Những người thạo nghề như bọn họ đã được quốc gia nhận vào biên chế, có lương mỗi tháng. Lương này không liên quan đến hiệu suất làm việc. Có làm ăn được hay không thì tháng nào cũng được lãnh lương.
Kiều Vi an ủi ông: “Công việc này ổn định, phù hợp để dưỡng lão.”
Ông lão nhớ lại thời anh hùng ngày xưa: “Hồi đó tôi từng làm váy cưới cho người ta, vạt váy kéo dài tận ba mét.”
“Váy xếp li, nên tôi may mất ba ngày mới xong.”
“Nhưng khách hàng rất hài lòng, còn thưởng cho tôi nữa…”
“Khụ!” Kiều Vi lớn giọng ho một tiếng, ngắt lời ông.
Ông lão bừng tỉnh, đổ mồ hôi: “À à, khụ, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Thứ tư.” Kiều Vi làm như chưa có chuyện gì xảy ra: “Sáng thứ tư cháu quay lại nhé.”
“Được, cô đi thong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-cuoc-song-my-man-cua-vo-truoc-lot-duong-trong-nien-dai-van/822543/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.