Người bán hàng cười lấy một miếng nhỏ đường đỏ đặt ở trên quầy ra nhét vào trong miệng Nghiêm Tương. Nghiêm Tương và Kiều Vi vui vẻ trở về nhà.
Về đến nhà, Kiều Vi đặt rau nhà mình xuống, lấy hai miếng thịt từ trong giỏ ra. Khi mua đã nhờ người bán thịt cắt một dao chia làm hai miếng. Một miếng khá mỡ, một miếng hơi nạc.
Kiều Vi nhớ hình như thời đại này cho rằng thịt mỡ tốt hơn thịt nạc, cô không chắc chắn lắm, nên hỏi Nghiêm Tương: “Thịt mỡ ngon hay thịt nạc ngon.”
Nghiêm Tương không do dự đáp: “Thịt mỡ ngon, thịt mỡ thơm.”
Lại vừa lắc đầu: “Không có ai thích mua thịt nạc.”
Kiều Vi nói: “Được, vậy chúng ta đưa miếng thịt mỡ này cho bác Triệu dì Dương, cảm ơn bọn họ chăm sóc Tương Tương.”
Nghiêm Tương gật đầu: “Vâng vâng!”
Kiều Vi cầm thịt và đường đỏ, lại mang theo Nghiêm Tương ra ngoài.
Nhà đoàn trưởng Triệu cách không xa, vài bước chân là đến.
Cổng nhà rộng mở, Kiều Vi không đi thẳng vào, đứng ở ngoài cổng gọi: “Có ai ở nhà không?”
Có người đáp lời, từ trong nhà đi ra. Người này chừng ba mươi tuổi, búi tóc sau đầu, thân hình gầy yếu, sắc mặt vàng vọt.
Nhìn dáng vẻ có thể thấy được là đến từ nông thôn.
Không có gì ngạc nhiên, Nghiêm Lỗi và rất nhiều đồng đội của anh có xuất thân nông dân khổ cực. Dựa vào tâm huyết và tấm lòng phục vụ đất nước, mới liều ra cấp bậc ngày hôm nay.
Đãi ngộ của bộ đội tốt hơn đãi ngộ của công nhân, cũng là bởi vì quốc gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-cuoc-song-my-man-cua-vo-truoc-lot-duong-trong-nien-dai-van/822601/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.