“Sao vậy?” Anh hỏi: “Không ngủ được à?”
Kiều Vi lại nhìn anh, ánh mắt khác thường.
“Nghiêm Lỗi, anh biết hiệu ứng cánh bướm là gì không?” Cô hỏi.
Nghiêm Lỗi lắc đầu.
“Con bướm vỗ cánh, bên bờ đại dương lại xuất hiện một cơn bão. Dùng để miêu tả cho việc một biến số nhỏ nhưng tạo ra một thay đổi lớn.”
“Nghiêm Lỗi, anh tin không, nếu thế giới này không có em, Lâm Tịch Tịch sẽ gả cho anh.”
“Anh vẫn sẽ sống tốt, anh vẫn sẽ thăng chức, và sẽ sinh càng nhiều con.”
Trong bóng tối, Nghiêm Lỗi chăm chú nhìn cô.
Nương theo màn đêm, dường như Kiều Vi có thể thoải mái nói những gì mình muốn.
“Nếu không có em nhiều chuyện, có lẽ chủ nhiệm Mạnh sẽ không chống chọi được đến hiện giờ, hai năm trước đã bị những người kia hành đến chết rồi.”
“Nếu là thế, Tăng Nhạc cũng sẽ không chết.”
“Nghiêm Lỗi, Tăng Nhạc không phải người như thế, anh ấy sẽ không treo cổ như vậy.”
“Có lẽ em không nên tồn tại.” Cô nói: “Thế giới này không nên có em.”
Nghiêm Lỗi tiến lên một bước, cúi đầu chất vấn: “Sao em không tồn tại được?”
Kiều Vi ngẩng đầu nhìn anh, bỗng cười.
Nụ cười kỳ quặc.
“Có lẽ, năm ấy ở trên tỉnh…” Cô nói: “Em đã chết rồi, anh có tin không?”
Nghiêm Lỗi cảm giác sống lưng lạnh lẽo, anh cảm thấy sợ hãi.
Đương nhiên không phải anh sợ Kiều Vi trước mặt mình.
Anh sợ… Dường như anh sắp mất đi cô.
Anh khom lưng, luồn tay qua đầu gối bế cô lên: “Em nói bậy rồi! Đi ngủ đi!”
Anh ôm cô lên lầu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-cuoc-song-my-man-cua-vo-truoc-lot-duong-trong-nien-dai-van/822674/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.