🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phân công xong, trước cuộc phẫu thuật không được ăn uống nên Kiều Vi bổ sung: “Không ăn cơm uống nước là không thể ăn hay uống bất cứ thứ gì. Không ăn cơm không phải là có thể ăn bánh. Không uống nước không phải là có thể ăn cháo. Không ăn cơm uống nước nghĩa là không được bỏ bất cứ thứ gì vào trong miệng, trong bụng cũng không được có bất cứ thứ gì. Bởi hễ trong bụng có gì là có khả năng nó sẽ chảy ngược đến thực quản, khí quản, chính là ‘nghẹn’ mà chúng ta thường nói. Lúc bố tỉnh táo mà bị nghẹn thì có thể đấm ngực móc họng nhổ ra là sống. Nhưng sau khi gây tê, bố sẽ không khác gì khi uống say. Nếu bị chảy ngược lên thực quản, khí quản thì bố sẽ chết trên bàn mổ.”
Nghe cô giải thích như vậy, bố Nghiêm Lỗi và Nghiêm Trụ choàng tỉnh hiểu ra: “Là thế sao, cháu của chủ nhiệm Lý năm đó uống rượu nằm nôn rồi tự làm mình nghẹn chết.”
“Đúng vậy, đúng là ý đó. Vậy nên không được ăn hay uống bất cứ thứ gì.” Kiều Vi vui mừng.
Cha Nghiêm Lỗi và Nghiêm Trụ cùng gật đầu: “Con/em yên tâm.”
Cuối cùng viện trưởng Trương cũng có sự tán dương chân thành: “Cách giải thích bổ sung này của đồng chí Kiều rất phù hợp.”
Kiều Vi nói: “Cũng hy vọng nhân viên y tế của bệnh viện có thể suy nghĩ đến mức độ phân tích của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân như thế này, cần giải thích thì phải giải thích đúng chỗ. Nếu để bệnh nhân tự phân tích thì mọi người đều sẽ râu ông nọ cắm cằm bà kia.”
Viện trưởng hơi tò mò thật: “Đồng chí Kiều là gì của bệnh nhân vậy…?”
“Đây là bố chồng tôi.” Kiều Vi nói.
Viện trưởng choàng tỉnh hiểu ra. Bảo sao ông ta cứ thấy đồng chí Kiều hoàn toàn không đồng điệu với gia đình này, thì ra là mối quan hệ như vậy.
Ông ta nói: “Người thương của đồng chí Kiều chắc chắn là một đồng chí rất xuất sắc.”
“Anh ấy từng lên chiến trường.” Kiều Vi nói: “Anh ấy là cán bộ cấp đoàn.”
Viện trưởng gật đầu: “Quả nhiên.”
Bệnh viện đã sắp xếp xong xuôi. Nghiêm Trụ túc trực, cần gì sẽ có bác sĩ và y tá. Thủ tục nằm viện cũng hoàn thiện, đã nộp đủ phiếu thực phẩm và tiền. Bệnh viện lo liệu bữa ăn cho bố Nghiêm Lỗi. Đây là bữa cuối cùng của ông ấy trong hôm nay, sau mười giờ tối sẽ không thể ăn thêm gì.
Kiều Vi dẫn theo mẹ Nghiêm Lỗi, Nghiêm Trụ và Nghiêm Tương rời bệnh viện về nhà khách ăn cơm.
Mẹ Nghiêm Lỗi níu ống tay áo cô: “Hay là mẹ mua hai cái bánh nướng áp chảo nhé.”
Ăn uống ở nhà khách cả ngày hôm nay, bữa nào cũng cần tiền và phiếu thực phẩm. Bà ấy xót.
Kiều Vi lại nói: “Ra ngoài làm việc nhất định phải ăn ngon ngủ kỹ, không thì bản thân sẽ ngã xuống trước, việc cũng không làm xong.”
Cô nói thêm: “Mẹ đừng lo chuyện tiền nong. Nghiêm Lỗi kiếm ra tiền, con cũng kiếm ra tiền. Mẹ theo con ra đây, làm sao con có thể tiếp đãi mẹ thiếu chu đáo cho được.”
Mẹ Nghiêm Lỗi vội nói: “Không thiếu chu đáo, không thiếu chu đáo.”
Nghiêm Trụ nói: “Nghe Kiều Vi đi mẹ.”
Cơm nước xong, Kiều Vi đi mua phiếu tắm rửa rồi dẫn mọi người đi tắm rửa.
Mẹ Nghiêm Lỗi mất tự nhiên: “Không… không đi đâu.”
Hình như ở nhà tắm kia, tất cả mọi người đều c.ởi sạch.
Kiều Vi nói: “Mẹ à, người thành phố cần tắm rửa. Mùa hạ nắng nóng, mình không tắm mấy hôm thì cơ thể sẽ có mùi, người ta chê chúng ta.”
Mẹ Nghiêm Lỗi cúi đầu không nói gì.
Nghiêm Trụ cũng chưa từng đến phòng tắm rửa trong thành phố, ở nông thôn toàn tự nấu nước tắm trong chậu.
Kiều Vi hướng dẫn anh ta tìm ô tủ theo số thẻ, gửi quần áo, còn bẻ một miếng ở cục xà phòng mình mang tới đưa cho anh ta.
Nghiêm Tương nói: “Bác cả, bác không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi cháu nhé. Cháu biết hết luôn.”
Mọi người cùng cười.
Mẹ Nghiêm Lỗi khen ngợi: “Trẻ con trong thành phố hiểu nhiều thứ thật.”
Khách trọ nam chiếm phần đông trong nhà khác, bên phòng tắm nữ gần như không có ai.
Nhưng dù có thế mẹ Nghiêm Lỗi vẫn sợ đến phát hoảng.
Kiều Vi bẻ thêm một miếng xà phòng cho mẹ Nghiêm Lỗi. Bà ấy học theo Kiều Vi, vò khăn ra bọt biển rồi xoa khắp toàn thân. Cọ rửa xong xuôi, quả nhiên cơ thể thơm tho thoải mái cực kỳ.
Tắm rửa xong, Nghiêm Trụ quay về bệnh viện.
Kiều Vi cầm quần áo bẩn chuẩn bị đi giặt, mẹ Nghiêm Lỗi lại giành lấy: “Con đừng động vào, để mẹ giặt cho.”
Trong khoảnh khắc lôi kéo này, Kiều Vi ngửi thấy mùi từ chiếc quần bẩn bà ấy vừa thay.
Không dễ ngửi, nhưng đúng là mùi này. Tối qua lúc c.ởi đồ đi ngủ cô cũng ngửi thấy.
Kiều Vi chờ mẹ Nghiêm Lỗi giặt sạch quần áo, đến tối lúc chuẩn bị đi ngủ, cô quyết định nói chuyện với bà ấy.
“Mẹ, con hỏi mẹ chuyện này, mẹ đừng nóng giận nhé.” Cô nói: “Con thấy tóc và người mẹ đều sạch sẽ, mẹ là một người gọn gàng. Nhưng con luôn ngửi thấy có mùi trên người mẹ. Con muốn hỏi mẹ rằng có phải quần l.ót của mẹ luôn bẩn bẩn, thân dưới hay có một số thứ giống nước mũi dây ra không?”
Mặt mẹ Nghiêm Lỗi lập tức căng ra đến đỏ bừng, cúi gằm mặt không dám nhìn cô, ngập ngừng: “Mẹ… mẹ tắm thực sự rất kỹ… mẹ thực sự…”
“Mẹ… mẹ đừng ngại.” Kiều Vi nắm lấy tay bà ấy: “Trước đây con từng viết bài liên quan đến việc thúc đẩy phổ cập y tế nên đã đọc rất nhiều tài liệu. Để con kể cho mẹ nghe về một số bệnh phụ khoa mà phụ nữ chúng ta có thể mắc phải.”
“Sở dĩ bệnh phụ khoa được gọi là ‘bệnh phụ khoa’ bởi vì nó là những bệnh chỉ phụ nữ mới mắc phải. Tương tự, với nam thì là bệnh nam khoa. Do sự khác biệt về giới tính nên mới có cách gọi đó. Nhất định phải hiểu rõ, bệnh phụ khoa không phải bệnh về đường sinh dục, nó chỉ là bệnh phái nữ mắc.”
Kiều Vi phổ cập ít kiến thức về phụ khoa cho bà ấy.
Cô nói: “Ngày mai con lấy luôn số cho mẹ khám, để bác sĩ chữa trị.”
Mẹ Nghiêm Lỗi xấu hổ quá đỗi: “Sao có thể để người khác biết chuyện này.”
Kiều Vi nói: “Không riêng gì để bác sĩ biết mà còn phải cho bác sĩ khám nữa.”
Mẹ Nghiêm Lỗi không chấp nhận được.
Kiều Vi nói: “Con tìm bác sĩ nữ cho mẹ. Mẹ à, nếu không chữa thì chẳng lẽ mẹ muốn cả đời này bị người ta chê bai vì cơ thể có mùi sao?”
Mẹ Nghiêm Lỗi rơi nước mắt.
Bà ấy bị chê không phải ngày một ngày hai. Đám con dâu cũng âm thầm nói sau lưng bà ấy.
Bà ấy hỏi: “Chữa được thật ư?”
Kiều Vi đáp: “Dĩ nhiên rồi ạ.”
Mẹ Nghiêm Lỗi nghiến răng: “Vậy chữa.”
Hôm sau, bố Nghiêm Lỗi được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Kiều Vi để Nghiêm Trụ và Nghiêm Tương trông chừng bên ngoài: “Anh cả, hiếm có dịp đến bệnh viện tỉnh, em dẫn mẹ đi kiểm tra sức khỏe luôn.”
Bây giờ Kiều Vi nói gì là Nghiêm Trụ nghe đấy, gật đầu như gà mổ thóc: “Em đi, em đi đi.”
Kiều Vi đăng ký cho mẹ Nghiêm Lỗi khám phụ khoa. Quả nhiên bác sĩ là nữ.
Lúc c.ởi quần, mẹ Nghiêm Lỗi xấu hổ đến độ sắp đào cái hố chui xuống. Kiều Vi ngoài tấm rèm với tay vào nắm lấy tay bà ấy: “Mẹ à, đừng sợ, bác sĩ rất chuyên nghiệp.”
Bác sĩ nữ khá tốt tính, cũng nói: “Bà lão đừng sợ nhé, cháu thấy nhiều rồi. Chuyện thường ấy mà.”
Cả hai người họ đều không khinh thường hay chê bai bà. Không hiểu sao mẹ Nghiêm Lỗi lại khóc.
Thầy lang trong thôn toàn là nam, phái nữ ai cũng ngại đi tìm bác sĩ khám về phương diện này.
Thực ra người gặp tình trạng này không chỉ có riêng mẹ Nghiêm Lỗi. Rất nhiều phụ nữ tuổi già có mùi trên cơ thể, thường bị con cháu chê bai.
Trên thực tế, đó chính là bệnh phụ khoa thường gặp, chẳng qua nhiều năm không chữa nên mức độ bệnh trở nên nghiêm trọng mà thôi.
“Mỗi ngày đến chỗ cháu cọ rửa một lần, kết hợp với tắm, năm ngày một liệu trình. Về sau cháu kê thuốc cho bác, bác tự tẩy rửa định kỳ tại nhà. Thuốc uống cũng phải uống đúng giờ. Bác gái cứ yên tâm, rửa vài lần là sẽ hết mùi.”
Bác sĩ cọ rửa lần đầu cho bà ấy. Thì ra chữa trị lại là một việc đơn giản đến vậy.
Mẹ Nghiêm Lỗi lại rơi nước mắt.

Trị liệu bằng nước thuốc xong, sạch sẽ nhanh chóng. Kiều Vi dẫn bà ấy về lại phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.
Kiều Vi lấy bánh hạch đào từ túi xách ra cho mọi người ăn.
Nghiêm Trụ nói: “Còn đi mua bánh hạch đào ư.”
Mẹ Nghiêm Lỗi hơi thắc mắc, không biết Kiều Vi đi mua bánh lúc nào.
Chỉ Nghiêm Tương mới biết bánh hạch đào đựng trong túi hành lý mang từ nhà đến quê ở đây. Tuy nhiên mẹ dặn cậu bé không được tiết lộ. Nghiêm Tương chưa từng phá đám mẹ, lặng lẽ ăn.
Ca phẫu thuật do chính viện trưởng thu xếp nên hiển nhiên rất suôn sẻ.
Cha Nghiêm Lỗi được đẩy ra ngoài cùng với ống dẫn lưu và ống thông tiểu, sau đó đưa trở lại phòng bệnh để theo dõi.
Kết hợp dùng thuốc để điều trị viêm và biến chứng.
Có con trai ruột chăm nom ông ấy, không cần Kiều Vi phải nhọc lòng.
Đến khi bố Nghiêm Lỗi tỉnh, ổn định rồi, Kiều Vi mới đưa mẹ Nghiêm Lỗi về.
Mẹ Nghiêm Lỗi vẫn muốn ở lại, Kiều Vi nói: “Nhiều người sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân khác. Người ở phòng đơn rất để ý.”
Mẹ Nghiêm Lỗi bèn ngoan ngoãn nghe lời đi về.
Về đến nhà khác, mẹ Nghiêm Lỗi đưa ra quyết định.
Bà ấy rút một chiếc túi nhỏ được buộc bằng dây thừng ra từ nơi sâu nhất trong hành lý: “Kiều Vi, con cầm cái này đi.”
Nhìn thứ kia, Kiều Vi đã đoán được loáng thoáng.
Cô nhận lấy, mở ra. Quả nhiên là tiền.
Kiều Vi còn hơi ngạc nhiên.
Bởi trên thực tế, mọi người bao gồm Nghiêm Lỗi, bản thân Kiều Vi, gồm cả người nhà họ Nghiêm đều mặc định mọi chi phí phải chịu sẽ do Nghiêm Lỗi và Kiều Vi gánh vác.
Vì thời này vốn là vậy.
Trên đường sự nghiệp, một người đàn ông chẳng những phải chăm nom bố mẹ, anh chị em, cháu trai, cháu gái; mà còn phải nuôi cả họ hàng, người trong dòng họ, hàng xóm láng giềng, nhà ngoại, hàng xóm bên ngoại; ngoài ra phải lo cả cho cô bác lấy chồng, chị em họ hàng cùng hàng xóm của họ…
Mối quan hệ giữa người với người thời này khác hẳn giới trẻ cắt đứt quan hệ với họ hàng, một mình độc bước của đời sau.
Thời này, nếu một người nhận được sự trợ giúp của người khác, xét mối quan hệ có khả năng chính là “Cô là người cùng thôn của cô (nhà chồng) cháu.”
Đời sau không thể tưởng tượng ra cảnh này.
Nhưng Kiều Vi đã thích nghi được với thế giới này, hiểu rất rõ quy tắc của thời đại này.
Vậy nên cô hơi ngạc nhiên khi mẹ Nghiêm Lỗi đưa mình tiền.
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Cô đẩy tiền về.
Mẹ Nghiêm Lỗi giằng co với cô: “Đợt này nằm viện với phẫu thuật chắc chắn tốn không ít tiền. Lần này đi, mẹ với ông ấy cầm theo toàn bộ số tiền đang có, ở đây hết, con cầm lấy đi!”
Kiều Vi không đẩy ra nữa. Cô hơi tò mò, đếm thử. Tổng cộng 183 tệ, mấy mao thì bỏ qua.
“Mẹ, con sẽ không nhận số tiền này đâu. Tiền khám bệnh do Nghiêm Lỗi lo liệu, mẹ không cần phải nhọc lòng.” Kiều Vi vẫn trả tiền lại cho mẹ chồng: “Nhưng con muốn biết 25 tệ Nghiêm Lỗi gửi về mỗi tháng được phân chia ra sao?”
Mỗi tháng 25 tệ, một năm là được 300 tệ rồi. Người dân ở quê tiêu tiền rất tiết kiệm, vậy mà mẹ Nghiêm Lỗi lại nói đây là toàn bộ số tiền họ có.
Kiều Vi biết số tiền gửi về ấy chắc chắn sẽ được chia cho từng thành viên trong gia đình. Bây giờ cô hơi tò mò.
Chia kiểu gì vậy?
“Việc chia sao là do Lỗi Tử quyết định.” Mẹ Nghiêm Lỗi nói: “Nhưng về sau bọn nó làm ầm ĩ nên sửa lại đôi chút, còn viết thư kể cho Lỗi Tử, Lỗi Tử cũng đồng ý.”
Kiều Vi nói: “Con sẽ không quản chuyện này, cũng không muốn quản, chỉ tò mò chút thôi. Lúc trước chia thế nào? Về sau sửa ra sao?”
Mẹ Nghiêm Lỗi nói: “Lỗi Tử quyết định. Anh cả con là con trai trưởng, nó lấy 6 tệ; thằng ba, thằng tư và chị cả, chị hai con mỗi người 3 tệ. Tuy nhiên về sau nhóm chị em dâu của con làm ầm quá. Nói rằng chị cả với chị hai đi lấy chồng rồi thì không nên lấy tiền.”
“Về sau mọi người thương lượng lại. Số tiền của anh cả con không thay đổi; thằng ba, thằng tư mỗi đứa lấy 4 tệ; bé cả và bé hai mỗi đứa lấy 2 tệ. Bé ba còn nhỏ chưa lấy chồng nên không cho con bé.”
“Việc này cũng đã viết thư hỏi ý kiến của Lỗi Tử, Lỗi Tử đồng ý rồi.”
Cách chia này của Nghiêm Lỗi đó nha…
Nghe xong, Kiều Vi lắc đầu ngay.
Người khôn khép như Nghiêm Lỗi lại mắc hồ đồ ở chuyện này. Nhưng mà hết cách rồi, người trong cuộc luôn như vậy.
Kiều Vi là người ngoài cuộc, liếc qua là thấy ngay bất cập. Hơn nữa, với cô mà nói, chăm sóc tốt cho bố mẹ chồng chính là nghĩa vụ của bạn đời. Về phần các anh chị em khác của chồng, mọi người đều đã là người lớn, cô vừa không có nghĩa vụ, vừa không có tình cảm với họ.
Tuy nhiên, với Nghiêm Lỗi, bố mẹ chưa nói, anh chị em có ai mà không phải máu mủ ruột rà. Thuở nhỏ từng ngủ chung trên một chiếc giường đất, mặc chung một cái quần, ăn chung một nồi cơm.
Tất cả đều là sự ràng buộc.
Suốt cuộc đời, con người rất khó thoát khỏi loại ràng buộc này.
Thấy cô lắc đầu, mẹ Nghiêm Lỗi thấp thỏm.
Kiều Vi nói: “Mẹ, con mặc kệ chuyện này, nhưng con muốn nói một câu.”
“Thứ như tiền này, tốt nhất nên nắm trong tay mình, do chính mình phân chia.”
“Không đá đến chân, không thể buông tay.”
Kiều Vi đã gặp quá nhiều trường hợp tại phòng bệnh rồi.
Có rất nhiều người già nói cho con cái mình mật mã sổ tiết kiệm, cũng có con trai mắc bệnh nan y nói cho người mẹ sớm đã ly hôn rời đi. Những người đó dùng mật mã lấy hết tiền, để lại sổ tiết kiệm trống trơn, thẻ ngân hàng biến mất, bỏ người ta ở lại bệnh viện tuyệt vọng chờ chết.
Trái lại, những người cầm chặt tiền dù đã tới tuổi gần trăm, người thân vẫn ân cần hầu hạ, thậm chí là tranh nhau hầu hạ, chỉ sợ lơ đễnh chút thôi thì tiền sẽ rơi vào tay người khác luôn.
Mẹ Nghiêm Lỗi nghe, đây quả thực là những chuyện đau xót ruột gan.
Bà ấy thở dài: “Cứ vậy đi, cứ vậy đi.”
Kiều Vi nói: “Nhìn chung con mặc kệ.”
Số tiền ấy vẫn được trả cho bà lão. Nghiêm Lỗi quả quyết không để gia đình chi ra một cắc bạc để khám bệnh cho bố ruột mình. Hiển nhiên anh phải gánh vác hết toàn bộ chi phí.
Kiều Vi dự đoán sau này, khi anh chính thức lên được cấp độ thượng tầng, lót đường sửa cầu cho quê nhà thì ắt cũng không thể thiếu.
Ca phẫu thuật của bố Nghiêm Lỗi diễn ra rất suôn sẻ. Tình trạng viêm và biến chứng cũng được kiểm soát hiệu quả.
Ngoài cơn đau từ vết thương chưa lành thì cơn đau trong cơ thể tra tấn ông lão dai dẳng đã biến mất. Nhiều năm rồi bố Nghiêm Lỗi chưa có cảm giác nhẹ nhõm cỡ này.
Bác sĩ trò chuyện với ông ấy, cũng nói: “May mà nhà bác đến tỉnh lị. Bệnh viện huyện không thực hiện được ca phẫu thuật này, thành phố cũng khó. Các chuyên gia quy tụ hết tại bệnh viện cấp tỉnh rồi. Tình trạng của bác đã nghiêm trọng đến thế, nếu còn kéo dài thêm nữa thì khả năng sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.”
Cha Nghiêm Lỗi không khỏi gạt nước mắt: “May có con dâu chúng tôi trở về.”
Kiều Vi thậm chí chưa kịp ở lại nhà đêm nào, chỉ ăn một bữa cơm đã tức tốc đưa ông ấy lên tỉnh luôn.
Bác sĩ dựng ngón tay cái: “Cô con dâu này của ông là một người giỏi giang.”
Cha Nghiêm Lỗi không ngăn được niềm tự hào: “Con dâu tôi từng học cấp ba, làm việc ở ủy ban huyện, viết bài đăng báo, nhật báo nhân dân còn chuyển đăng nữa!”
Nghiêm Trụ: “Cha ơi, đó gọi là ‘đăng lại’.”
“Giống nhau, giống nhau cả mà, nói chung là lên nhật báo nhân dân!”
Bác sĩ nghe xong thì líu lưỡi, quay qua nói cho viện trưởng Trương.
Viện trưởng Trương thở ra một hơi dài: “Biết ngay cô ấy không phải nhân vật đơn giản mà.”
Dùng bút như đao, chơi đến thành thạo.
Bốn ngày sau, bố Nghiêm Lỗi được rút ống dẫn lưu và ống thông tiểu, tiếp tục nằm viện điều trị. Tuy vậy, với ông ấy mà nói đã là vô cùng khoan khoái rồi.
Nhìn mẹ Nghiêm Lỗi, ông ấy phát hiện vẻ mặt bà nhà cũng rất tươi tắn, còn tưởng bà ấy vui cho ông.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.