Phân công xong, trước cuộc phẫu thuật không được ăn uống nên Kiều Vi bổ sung: “Không ăn cơm uống nước là không thể ăn hay uống bất cứ thứ gì. Không ăn cơm không phải là có thể ăn bánh. Không uống nước không phải là có thể ăn cháo. Không ăn cơm uống nước nghĩa là không được bỏ bất cứ thứ gì vào trong miệng, trong bụng cũng không được có bất cứ thứ gì. Bởi hễ trong bụng có gì là có khả năng nó sẽ chảy ngược đến thực quản, khí quản, chính là ‘nghẹn’ mà chúng ta thường nói. Lúc bố tỉnh táo mà bị nghẹn thì có thể đấm ngực móc họng nhổ ra là sống. Nhưng sau khi gây tê, bố sẽ không khác gì khi uống say. Nếu bị chảy ngược lên thực quản, khí quản thì bố sẽ chết trên bàn mổ.”
Nghe cô giải thích như vậy, bố Nghiêm Lỗi và Nghiêm Trụ choàng tỉnh hiểu ra: “Là thế sao, cháu của chủ nhiệm Lý năm đó uống rượu nằm nôn rồi tự làm mình nghẹn chết.”
“Đúng vậy, đúng là ý đó. Vậy nên không được ăn hay uống bất cứ thứ gì.” Kiều Vi vui mừng.
Cha Nghiêm Lỗi và Nghiêm Trụ cùng gật đầu: “Con/em yên tâm.”
Cuối cùng viện trưởng Trương cũng có sự tán dương chân thành: “Cách giải thích bổ sung này của đồng chí Kiều rất phù hợp.”
Kiều Vi nói: “Cũng hy vọng nhân viên y tế của bệnh viện có thể suy nghĩ đến mức độ phân tích của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân như thế này, cần giải thích thì phải giải thích đúng chỗ. Nếu để bệnh nhân tự phân tích thì mọi người đều sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-cuoc-song-my-man-cua-vo-truoc-lot-duong-trong-nien-dai-van/822707/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.