🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nói đến cũng khéo, bình thường gần như không có khả năng mua được dê, hôm nay Trình Kiệt đến chợ rất sớm, may mà anh ấy gặp phải, mất rất nhiều công sức, người ta mới bán cho anh ấy.

Lý Thanh Vận nhìn những lễ vật xa xỉ đó, cô im lặng, hốc mắt hơi ướt át, trong lòng vô cùng cảm động.

Kiếp trước, cô cũng từng giúp rất nhiều người.

Lần đầu tiên cô nhận được lễ cảm ơn long trọng như vậy, lại là ở niên đại sáu mươi, thiếu thốn vật tư, điều kiện đơn SƠ.

Chắc chắn nhà Trình Kiệt đã dùng hết khả năng và tiền bạc để mua những thứ đó, bọn họ muốn cho cô mặt mũi, cũng không vì thanh danh cô không tốt mà xem nhẹ.

Cố Đình Chu cũng vậy, anh đã sớm biết Trình Kiệt không phải người bình thường, nhưng không ngờ anh ấy lại là người như vậy, cảm ơn vợ mình một cách sang trọng như vậy.

Sau này người trong thôn tám chuyện cũng phải suy nghĩ.

Người kiên cường như anh, lúc này cũng vô cùng cảm động, thảo nào hai cậu con trai của anh lại thích anh ấy như vậy, người này rất biết cách làm người.

Lý Thanh Vận nghĩ lại, đời này vợ con Trình Kiệt vẫn còn sống, có lẽ anh ấy sẽ không đi theo con đường đời trước, duyên phận của Đại Bảo và Nhị Bảo với anh ấy cũng bị cắt đứt.

Đời trước, anh ấy hết lòng dạy bảo hai đứa con trai của cô, anh ấy vừa là cha vừa là thầy.

"Nếu anh Trình không chê, em có một suy nghĩ, hay là hai nhà chúng ta kết nghĩa thì sao?" Lý Thanh Vận đắn đo nói. 

Vẻ mặt Trình Kiệt mừng rỡ, rất đúng ý anh ấy.

Thật ra anh ấy cũng muốn kết nghĩa, mạng con trai mình là do người ta cứu, sau này thằng bé nên kính yêu người ta như cha mẹ.

Nhưng anh ấy cân nhắc đến suy nghĩ của người khác, sợ chữa tốt thành xấu, cho nên anh ấy mới không nói suy nghĩ muốn kết nghĩa ra, cho dù không kết nghĩa, sau này anh ấy cũng sẽ bảo Tiểu Mao Đầu kính trọng vợ chồng Đình Chu như kính trọng vợ chồng anh ấy.

Bàn tay to như cái quạt hương bồ vỗ đầu Tiểu Mao Đầu: "Còn không mau dập đầu với cha mẹ nuôi của con."

Phản ứng của Tiểu Mao Đầu không chậm, cậu bé ngoan ngoãn dập đầu.

Đứa nhỏ dập đầu xong, Cố Đình Chu duỗi tay đỡ cậu bé dậy, thuận tiện vỗ bả vai nhỏ của cậu bé, anh cười cười. Lúc này Lý Thanh Vận mới nhớ ra, bản thân còn chưa hỏi ý kiến của Cố Đình Chu, cô thấy vẻ mặt anh như thường, trong lòng mới yên tâm.

Cố Đình Chu không phải người nhỏ nhen, chuyện đã đến nước này, mặc dù anh vẫn hơi canh cánh trong lòng, nhưng không thể làm liên lụy đến đứa bé, vậy nên anh cũng rất vui khi chuyện được giải quyết hoàn mỹ.

Tiểu Mao Đầu dập đầu xong.

Lý Thanh Vận đẩy Đại Bảo ở bên chân mình ra: "Đại Bảo, con hãy dập đầu với cha mẹ nuôi, con cũng dập luôn phần của Nhị Bảo."

Đại Bảo nghe lời, cậu bé dập đầu với Trình Kiệt và Thu Cúc.

Trình Kiệt và Thu Cúc vui vẻ đỡ cậu bé dậy.

"Con ngoan mau đứng lên, mọi người chứng kiến, sau này Trình Kiệt tôi có ba cậu con trai, thật đáng mừng." Trong thôn cũng có rất nhiều người kết nghĩa, mọi người thấy chuyện vui thì vô cùng ồn ào.

Lý Thanh Vận nhìn đủ loại lễ vật, cô giật mình, đang định nói gì đó, thì bắt gặp ánh mắt của Cố Đình Chu.

Chỉ trong vài giây Cố Đình Chu đã hiểu ý cô.

Anh chống gậy tiến lên vài bước, ý bảo mọi người im lặng.

“Mọi người, hôm nay hai nhà chúng tôi kết nghĩa, là chuyện vui, anh Trình có mang lễ vật tới, vợ chồng chúng tôi mượn hoa hiến phật, lấy ra mời mọi người ăn một bữa.”

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người bùng nổ, quanh năm suốt tháng, khó mới có một bữa được ăn mặn.

Hôm nay thật sự là ngày tốt.

Lý Thanh Vận nhìn chồng, cô cười sáng lạn, bọn họ như vậy được coi là tâm linh tương thông đúng không?

Cân nhắc đến người trong thôn nhiều, cha Cố và đại đội trưởng bảo mỗi hộ mang một vài món chính và rau dưa đến để cùng nấu.

Sân bãi là nơi trước kia đại đội ăn cơm chung, đã để trống nhiều năm, cần phải dọn dẹp.

Lý Thanh Vận không biết nấu nhiều cơm, cô giúp đỡ dọn dẹp, để Cố Đình Chu ở nhà chăm sóc hai con, buổi trưa thì ăn tạm đồ ăn vặt.

Ngoài ra cô cũng lấy không ít khoai tây và củ cải trong hầm ra, thêm hai mươi cân bột ngô, Thu Cúc cũng vui vẻ mang một đống rau dưa đến, mười cân lúa mạch đen.

Lý Thanh Vận bảo cô ấy cầm về, hôm nay nhà họ bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua quà, không biết trong nhà còn lương thực không, dù sao cũng không thể đào rỗng người ta được.

Thu Cúc không hề quan tâm.

Một số nhà giàu trong thôn, chẳng những mang lương thực, rau dưa đến, mà còn mang một hai con gà đã thịt đến, đây là quà và thể diện cho hai nhà.

Cũng bởi vì Cố Đình Chu và Trình Kiệt đều là người có thân phận, một người là quân nhân, một người là thầy giáo.

Trong nháy mắt, bầu không khí trong thôn còn tưng bừng hơn Tất.

Những chị dâu và các cô vợ trẻ trong thôn biết nấu nướng đều đến phụ giúp, mẹ Cố và chị dâu cả Cố cũng đến giúp đỡ, bọn họ tìm được mấy cái nồi to trước đó nấu chung bỏ lại, rửa sạch, chuẩn bị dùng để hầm.

Rau mọi người mang tới xếp thành núi nhỏ, hoàn toàn đủ dùng.

Mọi người thống nhất nấu món chính bằng lúa mạch đen và bột ngô, trong nhà nhiều nhất là những thứ đó. Mẹ Cố thống nhất chỉ huy, mọi người cũng nghe bà ấy, trước kia lúc vẫn còn ăn cơm tập thể, bà ấy cũng là người quản lý nhà bếp, vậy nên làm không hề ngượng tay.

Bà ấy sắp xếp vài người nhào bột, cũng không để lại cái gì, đổ hết bột mọi người mang tới, nhào làm bánh bao.

Hơn mười người rửa rau, nhặt rau, đàn ông khỏe mạnh thì chặt thịt.

Gọn gàng ngăn nắp, đâu vào đấy.

Mẹ Cố rất có khí thế oai phong năm đó, nơi này chỉ huy, nơi đó xem một chút, năng lực kiểm soát rất cao.

Món hầm cũng chia thành hai loại, một loại dùng thịt dê là chính, hâm kèm với củ cải trắng, miến, bầu, rau cải.

Một loại dùng thịt gà, thịt vịt là chính, hầm với khoai tây, củ từ, cà rốt, rau dưa.

Hai loại hai vị khác nhau.

Vì bữa tiệc hoành tráng này, hầu như mọi người không kịp ăn trưa, bởi vì các bà nội trợ đều đến đây giúp đỡ.

Mọi người cảm thấy vì bữa cơm ngon, đói một lúc thì có làm sao.

Rau xanh nào ngon bằng thịt.

Cho đến khi mọi thứ đều được cho vào nồi hâm, mọi người mới được nghỉ ngơi một lát, có người về nhà dọn dẹp, có người ngồi một bên nói chuyện.

Trước kia nguyên chủ bị cô lập ở trong thôn, sự tồn tại của cô bị mọi người né tránh, không ai muốn tiếp xúc với cô.

Hôm nay lại hoàn toàn khác, cô ngồi ở đâu cũng là trung tâm của mọi người.

Những chủ đề trò chuyện của mọi người đều liên quan đến cô.

Có người trong lòng vẫn không thích cô, nhưng ít nhất cũng không biểu hiện ra trên mặt.

Hầu như phụ nữ đều chất phác, nhất là vài chị dâu lúc đó có mặt ở hiện trường, họ miêu tả sinh động cảnh Lý Thanh Vận gặp nguy không loạn, tiến lên cứu người.

Mọi người nghe vậy thì xôn xao, càng bội phục Lý Thanh Vận hơn, bọn họ cũng tự hỏi, nếu là bọn họ, có lẽ sẽ không dám tùy tiện hành động dưới tình huống như vậy.

Nếu cứu được thì tốt, không cứu được thì lại phải gánh một sinh mạng.

Có người nói số Tiểu Mao Đầu tốt, may mà gặp Lý Thanh Vận ra ngoài ngày đó.

Lý Thanh Vận cũng biết hết thảy đều là do số mệnh, vừa hay cô biết đến thủ thuật Heimlich, vừa khéo lúc đó bản thân mang đồ đến cho cha mẹ chồng thì đi ngang qua.

Cũng có người muốn hỏi Lý Thanh Vận, rốt cuộc cô nắm chắc phương pháp cứu người ngày đó, hay là chó ngáp phải ruồi.

Thật ra tất cả mọi người đều muốn biết, thế nhưng không ai dám hỏi.

Lý Thanh Vận hắng giọng đứng dậy phổ cập biện pháp cứu người mà mình biết.

Cô nói với mọi người, cho dù là người lớn hay trẻ em, một khi bị dị vật mắc ở cổ họng, không được lấy ra từ miệng, chỉ vô ý sẽ khiến dị vật mắc sâu hơn.

Cô cũng tìm hai bé trai, thị phạm chính xác phương pháp cho mọi người xem. Đứa nhỏ tỉnh thì làm thế nào, mê man thì làm thế nào cũng được cô nói rõ ràng rành mạch.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.