🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Điền Mỹ Tuyết càng suy nghĩ càng thấy sợ hãi.

Nếu Lý Chiêu Đệ này cũng trọng sinh, cô sẽ gây ảnh hưởng gì tới bản thân hay sao? Cô đã biết được cái gì rồi? Vì sao mỗi lần gặp mặt cô đều soi xét bản thân?

Trong nháy mắt có được ký ức của kiếp trước, điều cô muốn làm chính là lấy lại mạng sống đã mất và ở bên cạnh Cố Đình Chu.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lý Chiêu Đệ sẽ nhanh chóng chết đi, cô ta đúng lúc chiếm lấy vị trí đó. Chỉ cần trở thành vợ của Cố Đình Chu, kiếp này cái gì cô ta cũng không cần phải lo, người đàn ông đó là một người có trách nhiệm.

Quan sát thái độ của anh đối xử với Lý Chiêu Đệ là biết anh là một người đàn ông tốt và có trách nhiệm. Anh có thể bao dung một Lý Chiêu Đệ như vậy, nếu bản thân cố tình nịnh nọt và lấy lòng anh khắp nơi, tin rằng cô ta nhanh chóng sẽ nắm giữ được anh ở trong tay.

(Ở trong sách, Điền Mỹ Tuyết có suy nghĩ như vậy. Cuối cùng, cô ta cũng đã thật sự chiếm được vị trí đó thành công. Đáng tiếc là Lý Thanh Vận xuyên qua sách, còn Cố Đình Chu lại trọng sinh. Giấc mộng đẹp của cô ta đã được định sẵn là thất bại.)

Đáng tiếc là giữa lúc này lại có một Lý Chiêu Đệ giống như cô ta khiến trong lòng cô ta cảm thấy bất ổn.

Nghĩ đến đây, cô ta quyết định ngày mai vẫn nên tới chỗ Cố Đình Hoa để thăm dò thử xem Lý Chiêu Đệ này có chỗ nào kỳ lạ hay không rồi mới lên kế hoạch sau.

Trong lòng cô ta thật sự khó có thể bỏ qua Cố Đình Chu, người đàn ông có triển vọng nhất khắp làng trên xóm dưới.

Chính xác mà nói, cô ta thật sự rất muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, nghĩ đến kiếp trước mình đã chịu khổ như thế nào, cô ta căm hận tới ngứa răng.

Dưới ánh trăng, ánh mắt nhìn về phía Trân Nghị cũng không hề dịu dàng nữa. Kiếp trước, đứa nhỏ này cũng là bị cô ta chiêu hư. Kiếp này, cô ta cần phải nghiêm khắc dạy dỗ cậu bé mới được.

Tiến vào tháng mười hai, thời tiết đã rất lạnh.

Thấy xót Đại Bảo phải chịu đựng giá rét đi học, Lý Thanh Vận dùng lông thỏ may một cái áo khoác dày dặn đầu tiên cho thằng bé.

Ngoài ra, còn có hai cặp bao tay lông thỏ. Lúc trời lạnh, có thể cho hai tay vào bao tay sẽ cảm thấy đặc biệt ấm áp. Một cặp cho thằng bé và một cặp cho Mao Đầu.

Ở trường học quá lạnh, tay lạnh quá không viết được, trường học cần phải nhóm lửa sưởi ấm cho bọn nhỏ mỗi ngày, mỗi đứa bé đều phải vượt qua một số chướng ngại vật.

Có đôi khi tuyết rơi rất lớn, đường khó đi, bọn nhỏ chỉ có thể ở nhà và không thể tới trường học được.

Cứ vắng mặt như thế thật sự không tốt.

Sau đó, Trình Kiệt suy nghĩ ra được một ý tưởng.

Tới mùa đông hằng năm, trường học lo lắng giáo viên không thể tới dạy học đúng giờ bởi vì điều kiện thời tiết, cho nên sẽ chuẩn bị ký túc xá tạm thời cho giáo viên. Thật ra, đây cũng chính là một căn phòng lớn có cái giường đất rất to nên vài người ở chung vẫn có thể.

Có đôi khi gió tuyết quá lớn, anh ấy cũng sẽ qua đêm ở đó. Vì thế, anh ấy dứt khoát thu dọn chút đồ dùng sinh hoạt rồi tới đó. Khi không tiện lái xe về nhà, anh ấy sẽ dẫn theo hai đứa nhỏ ở lại đó, bản thân bỏ tiền ra ăn tại căng tin ở trường học.

Không phải là Lý Thanh Vận không yên tâm, tất cả đều là bé trai và Trình Kiệt cũng là người đáng tin cậy. Cô chỉ cảm thấy làn vậy quá phiên anh, nhưng cũng không còn cách khác. Không thể bởi vì lý do này mà trì hoãn sự tiến bộ trong việc học của bọn nhỏ được.

Điều đáng nhắc tới chính là Đại Bảo có thiên phú ở phương diện học tập đáng kinh ngạc.

Mới vừa đi học được một hai tháng nên còn chưa nhận ra được điều gì, giáo viên chỉ cảm thấy đứa nhỏ này đi học rất tập trung mà thôi.

Không ngờ tới kỳ thi giữa kỳ, thằng bé lại cho mọi người một bất ngờ thật lớn. Thế mà thằng bé lại thi được hạng nhất với điểm số là hai trăm. Hơn nữa, giáo viên cảm thấy năng lực của thằng bé cũng không chỉ dừng lại ở con số hai trăm, thậm chí thằng bé còn có thể vượt qua những bạn học khác một khoảng cách rất lớn.

Những bạn học khác thi chỉ đạt được tám mươi hay chín mươi điểm. Điều này chứng tỏ khả năng của bọn họ chỉ tới đây thôi. Còn Cố Yến Lễ lại thi được hai trăm, năng lực của thằng bé không chỉ ngừng lại ở con số hai trăm.

Sau khi quay về, Trình Kiệt làm trò ở trước mặt Lý Thanh Vận, anh ấy cường điệu khen ngợi Đại Bảo làm cho thằng bé rất ngượng ngùng.

Thành tích của Mao Đầu cũng không kém, dù sao thì cha của cậu bé cũng là giáo viên. Cậu bé vẫn đứng hạng nhất trong lớp, nhưng mà tâm hồn của cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, không thể ngồi yên và tâm tư cũng không hoàn toàn đắm chìm ở trong việc học.

Tuy rằng Trình Kiệt hâm mộ thiên phú của Cố Đại Bảo, nhưng mà anh ấy cảm thấy con trai của mình cũng rất tuyệt, làm người không thể yêu cầu quá hoàn mỹ được.

Người lớn là giáo viên tốt nhất của con nít. Bởi vì thái độ của Trình Kiệt nên Mao Đầu hoàn toàn không hề ghen ty với Đại Bảo học giỏi hơn cậu bé rất nhiều, thậm chí cậu bé còn đi khoe khoang khắp nơi về chuyện em trai của mình thi được hai trăm điểm nữa.

Hai đứa trẻ ở chung khá hợp nhau, Lý Thanh Vận cũng yên tâm giao toàn quyền quản lý thằng bé cho Trình Kiệt quản lý thay. Chi phí sinh hoạt sẽ được trả cho Trình Kiệt đúng hạn. Bọn họ phải ở lại trường học trong khoảng thời gian tiếp theo, thỉnh thoảng bọn họ mới về nhà được một lần.

Lý Thanh Vận còn chưa biết Điền Mỹ Tuyết đã bắt đầu nghi ngờ mình. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô đều ở trong nhà, cũng không đi ra ngoài. Ngoại trừ thỉnh thoảng Thu Cúc tới đây chơi, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm giải sâu, chưa hề gặp những người khác ở trong thôn.

Ở trong sách, chính là trong khoảng thời gian này, nguyên thân Lý Chiêu Đệ thường xuyên đi tới công xã mua đồ rồi bị một người đàn ông buôn nguồn theo dõi, phát hiện cô ấy vừa ngốc nghếch lại vừa lắm tiền, nên người đó đã lừa cả người và tình cảm. Không chỉ có thể lấy được tiền phòng thân của cô ấy, mà còn có thể đem cô ấy bán sang tay qua một lần.

Tuy rằng cô không biết bản thân có thể tránh thoát khỏi tai họa này hay không, nhưng mà cô cũng không ngu ngốc đến nỗi trực tiếp tự đâm đầu tới họng súng của người ta, cho nên cô dứt khoát mỗi ngày cứ ru rú ở trong nhà làm áo khoác da thỏ cho bản thân và Nhị Bảo.

Đã rào lại thành của giường đất, Nhị Bảo đang bò chơi ở trên giường, cô vừa may quần áo vừa quan sát cậu bé.

Còn Cố Đình Chu quay lại quân khu, anh cực kỳ bất đắc dĩ chia hai chai nước sốt thịt và thịt thỏ ăn lạnh cho Giang Phàm, lại tặng hai chai cho lãnh đạo và tặng cho chiến hữu ngày thường quan hệ tốt với anh mỗi người một chai. Tuy rằng anh rất bất đắc dĩ phải chia sẻ cho người khác, đây chính là thức ăn mà vợ của anh tự tay làm, nhưng quá nhiều nên một mình anh không thể ăn hết trong khoảng thời gian ngắn. Đừng để thức ăn hỏng mất, mọi người bình thường về quê cũng sẽ mang thức ăn que nhà chia cho anh.

Không thể keo kiệt được, anh tự nhủ với mình như vậy.

Thịt lợn rừng được giao cho đội bếp núc, cung cấp thêm suất ăn cho các chiến sĩ ở trong liên đội của anh. Hiện tại, anh đang ở ký túc xá riêng, bản thân không thể nấu cơm, thịt lợn rừng chỉ có thể để các chiến sĩ được hời mà thôi.

Mọi người đều làm như thế này, có cái gì ăn ngon sẽ đem tới đội bếp núc để thêm thức ăn cho mọi người. Tuy rằng mỗi người cũng chỉ ăn được mấy miếng, có chút ít còn hơn không, như thế mới vui.

Sau khi phân chia xong, chỉ còn thừa lại ba chai nước sốt thịt và ba chai thịt thỏ ăn lạnh do vợ của anh làm.

Mấy thứ này đều là anh, anh cũng không thể chia cho ai được nữa. Cố Đình Chu giấu mấy món bảo bối này vào trong ngăn tủ. Vốn dĩ anh muốn tìm một cái ổ khóa để khóa lại, tìm kiếm một lát anh mới phát hiện ra bản thân vốn không có ổ khóa.

Đã sống qua hai đời, đầu óc của anh cũng không còn tỉnh táo nữa.

Thu dọn đồ đạc xong, anh đi gặp cha của Giang Phàm và lãnh đạo cấp cao, cái gì anh cũng không mang theo. Việc tặng quà giữa các chiến hữu còn có thể nói là tình hữu nghị, còn tặng quà cho lãnh đạo lớn lại có vẻ nịnh nọt.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.