🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nghĩ đến đây, cô dò hỏi: "Chị dâu, trước đây em thật sự không nghĩ tới chuyện này, thế nhưng chị nói có lý, dù em tốt với em ấy như thế nào cũng không thoải mái tự tại như trong căn nhà riêng của mình được. Chỉ là em không rành chuyện này lắm, chị cũng biết, em không quen nhiều, thoáng chốc không biết đi đâu tìm người."

Chị dâu Thu Cúc ngượng ngùng cười nói: "Trước đây chị cũng có ý này, thế nhưng nghĩ nên chờ thêm một thời gian nữa, việc của em ấy qua đi sẽ nói với em, không nghĩ đến Thanh Hoan lại rời đi nhanh như vậy.'

"Ý gì vậy? Chị nói nhanh đi."

"Nhà mẹ chị có một người em họ khác dòng, trước kia là một thợ săn, cha em ấy lúc đi săn gặp phải gấu rồi ra đi sớm, năm ấy em ấy vẫn chưa đầy mười tuổi, mẹ em ấy phải nuôi con một mình. Cũng may là em ấy học được bản lĩnh săn bắt, có chút tay nghề, tuy không thể tự mình săn thú nhưng hằng năm vẫn trợ giúp bà con trong thôn săn mồi, đủ cho hai mẹ con tiêu xài.

Em ấy cũng có thể chịu khổ, kiếm được không ít công điểm, cuộc sống trong nhà không tệ lắm. Khi em ấy hai mươi tuổi, mẹ của em ấy đột nhiên lâm bệnh, phải tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, còn thiếu nợ không ít. Em ấy vừa phải chăm sóc người mẹ bị bệnh, vừa phải đi kiếm tiền, cũng rất khổ cực.

Sau đó vất vả trả hết nợ, mẹ em ấy muốn em ấy cưới vợ, em ấy lại nhất quyết muốn kiếm tiền để chữa bệnh cho mẹ, cưới vợ về sợ người ta không vui, chậm trễ cô gái đó. Mấy năm trước nhờ người dẫn mối mà em ấy cưới một cô gái nhà nhiều chị em ở làng bên, được ba tháng thì cô ta cuỗm hết tiền lương còn sót lại chạy trốn, hiện tại vẫn chưa tìm được.

Từ đó trở về sau, em ấy luôn từ chối xem mắt, tập trung chăm sóc cho mẹ, đầu năm nay, mẹ em ấy thực sự không kiên trì nổi nữa đã qua đời rồi.

Trước Tết chị về nhà mẹ đẻ còn nghe mẹ chị kể rằng, trong thôn có một góa phụ muốn mang theo hai đứa con gả cho em ấy, bị em ấy từ chối thì đi rêu rao khắp nơi nói xấu em ấy. Mẹ chị nhờ chị nếu có cô gái nào thích hợp thì giới thiệu cho em ấy, thế là chị lại chợt nhớ đến em gái Thanh Hoan. Chị nghĩ hai người đó đều là người tốt, siêng năng chịu khó lo toan việc nhà, chỉ là chưa từng gặp mặt nên chị dâu mới ngại mở miệng với em.'

Lý Thanh Vận nghĩ nếu đúng như những gì chị dâu Thu Cúc nói, vậy thì người này cũng không tệ lắm, hiếu thảo đứng đầu, một người hiếu thảo như vậy, nhân phẩm cũng sẽ không kém là bao.

Hơn nữa cho dù anh ấy là người ngu hiếu thì hiện tại cha mẹ anh ấy đã mất, một mình anh ấy có thể chăm lo cả gia đình ăn no không đói bụng, nhà gái gả qua cũng không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, nhìn sắc mặt người khác để sống qua ngày, thật sự rất tốt.

"Chị dâu Thu Cúc, em chắc chắn tin tưởng chị, nhưng mà có được hay không, còn phải xem duyên phận của hai người kia nữa. Giờ Thanh Hoan vừa mới về nhà, chờ qua một thời gian, em sẽ đón em ấy về chơi, hai nhà chúng ta tìm cơ hội để gặp nhau, chị thấy thế nào?”

Cô cảm thấy không tệ nhưng phải xem Thanh Hoan, để cô ấy bình tĩnh cân nhắc, hơn nữa còn phải xem ý của cô ấy.

Thu Cúc biết cô đã động lòng, cũng hào phóng đáp ứng.

"Đương nhiên rồi, chờ đến khi chuyện của Thanh Hoan trôi qua thì nhắc đến chuyện này cũng không muộn. Không phải chị dâu khoác lác, người em trai này của chị rất tuấn tú, cũng rất chịu khó, chỉ là bị người mẹ bị bệnh liên lụy đến, đến lúc đó em nhìn thấy sẽ biết." Thu Cúc thở dài.

Sau khi tiễn chị dâu Thu Cúc, Lý Thanh Vận kể lại những lời cô ấy vừa nói cho Cố Đình Chu.

Cố Đình Chu suy tư vài giây, đánh giá đúng trọng tâm: "Người em họ của chị dâu Thu Cúc, nếu như anh đoán không sai thì chắc anh biết người đó. Đã lâu lắm rồi, anh không nhớ rõ tên đối phương nữa nhưng đúng thật là một chàng trai tốt. Cậu ấy nhỏ hơn anh vài tuổi, hồi trước gặp được khi cùng một đội săn thú. Bản lĩnh săn bắt trong núi của cậu ấy rất tốt, còn có thủ đoạn để săn giết động vật, không thua gì bộ đội đặc chủng, chỉ là tính tình hơi thất thường mà thôi.”

Nghe nhận định của Cố Đình Chu, cô cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao mấy thôn làng này ở gần nhau như vậy. Tuy nhiên đánh giá của anh càng khiến cô tò mò về người này hơn. Hi vọng bọn họ có duyên phận.

Thanh Hoan đi rồi. Mấy ngày nay, Lý Thanh Vận không còn hăng hái để làm gì nữa, cô hay thích suy nghĩ miên man và còn mơ thấy Thanh Hoan ở nhà họ Lý bị đánh nữa.

Cố Đình Chu muốn dời đi sự chú ý của cô, nói muốn dẫn cô lên núi săn bắt động vật hoang dã.

Lý Thanh Vận kích động không thôi.

Hiện tại, chân của Cố Đình Chu không cần chống nạng cũng đã có thể tự mình đi đứng rồi. Trông anh có vẻ đã lành vết thương rồi nên chuyện lên núi không thành vấn đề.

Cô cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mắn là không có việc gì. Bằng không, cô không có khả năng phẫu thuật chữa trị linh tinh cho anh như nữ chính ở trong tiểu thuyết.

Cố Đình Chu chuẩn bị sẵn sàng trước khi đi săn, anh chém hai cây tre già và tước ra thành rất nhiều lưỡi tre sắc nhọn.

Làm một cái ná giống như đồ chơi của mấy đứa con nít, sau đó anh ra bờ sông nhặt không ít viên đá cuội nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, hai người tiễn Đại Bảo đi học xong, Lý Thanh Vận chuẩn bị một ít bánh kếp, bày ra đĩa, dẫn theo Nhị Bảo về nhà cũ ở bên kia.

Hôm qua, Cố Đình Chu đã báo cho mẹ Cố rằng hôm nay bà cụ sẽ giúp đỡ trông cậu bé một ngày. Hai vợ chồng bọn họ phải lên núi hái đặc sản vùng núi.

Lúc Lý Thanh Vận đi qua đó, cha Cố đã dẫn theo cả nhà anh cả Cố và chị dâu cả Cô xuất phát đi đào đặc sản vùng núi. Gần đây, công việc đồng áng ít ỏi nên từng nhà đều phải đi hái lượm đặc sản vùng núi để tích trữ thức ăn cho mùa đông. Mẹ Cố dẫn theo Đại Ni và Nhị Ni ở nhà sắp xếp đặc sản vùng núi.

Năm nay, Đại Ni lên tám tuổi, Nhị Ni đã sáu tuổi, bọn nhỏ có thể giúp đỡ làm được rất nhiều việc.

Bọn họ giao Nhị Bảo cho bà cụ, liên tục lại dạy cho bà cụ cách pha sữa bột, bỏ lại quần và tã sạch lại cho bà cụ rồi lưu luyến rời đi.

Thấy dáng vẻ lơ mơ của bà cụ thật sự khiến người khác không yên tâm, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, ở trong nhà cũng không có ai chăm cậu bé cả. Tuy rằng có thể bỏ cậu bé vào trong không gian, nhưng như vậy rất dễ bị lộ, cho nên bọn họ chỉ có thể tạm thời giao cậu bé cho bà nội chăm nom một ngày.

Đại Ni nhận ra cô không yên tâm, nói: "Thím hai, thím đừng lo lắng, cháu đã nhớ kỹ, 180ml nước ấm thêm sáu muỗng sữa bột, lắc đều lên và đút cho em bú. Ông nội đã dạy cho chúng cháu biết tính toán nên cháu biết cả mà."

"Cháu ngoan, ngoan quá. Tối về, thím hai tới đón em trai sẽ mang theo kẹo trái cây cho cháu và Nhị Ni nhé.” Lý Thanh Vận xoa đầu của cô bé rồi cười nói.

Về đến nhà, Lý Thanh Vận thu dọn bánh kếp còn dư lại, cô bỏ chúng vào hộp cơm rồi cất vào trong không gian, sau đó rót đầy nước vào hai bình nước nóng ở trong không gian.

Dụng cụ cắt gọt ở trong nhà như: dao, cuốc, liềm đều được Cố Đình Chu cho vào lượng công cụ cần chuẩn bị rồi cất toàn bộ vào không gian, lỡ đâu chúng hữu dụng thì sao? Dù sao cũng không cần phí sức mang vác mà.

Cố Đình Chu còn lấy thêm cây nạng của mình. Ở trên núi cao, cây gậy này chẳng những giúp tiết kiệm sức lực, mà còn có thể dò đường, tốt nhất nên đem theo. Hai người ăn cơm sáng xong, cõng sọt quần áo rồi nhẹ nhàng xuất phát.

Trước kia, Cố Đình Chu cũng thường xuyên đi săn. Mỗi cuối năm, trong thôn đều sẽ tổ chức lập một đội thợ săn thật lớn để lên núi đi săn. Anh chỉ cần ở trong thôn đều sẽ tham gia.

Việc đi săn thú như vậy, một mặt là đi săn kiếm thịt ăn, mặt khác là vì ngăn ngừa một ít động vật phá hoại hoa màu vào năm sau, đặc biệt là lợn rừng, đây cũng được xem như là cân bằng hệ sinh thái.

Một phần tiền thu được từ việc đi săn thú sẽ được giao nộp lên cho công xã, một phần giữ lại phân phát cho mỗi gia đình.

Dựa vào kinh nghiệm có sẵn trong quá khứ, anh đã lựa chọn một con đường không dễ đi.

Con đường này có ít đặc sản vùng núi, nhiều động vật hoang dã và hẻo lánh, có ít dấu chân người qua lại, người không có chút tay nghề cũng không dám bước vào.

Thú hoang ở trên núi nổi điên lên sẽ chết người, Cố Đình Chu cũng ỷ vào việc bản thân có tay nghề cao và còn có không gian gian lận của Lý Thanh Vận nên mới dám cả gan thử một lần.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.