Cậu út Dương vẫn cắm mặt ăn, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ gật nhẹ đầu tỏ ý đã biết. Dáng vẻ tham ăn này khiến Sở Thấm cạn lời. Cô đứng dậy, cầm một cái bát ra đựng đồ ăn giúp ông ấy, hơn nữa còn thẳng tay gắp đầy cả một bát lớn. Đương nhiên cô không chỉ lấy mỗi sườn xào chua ngọt mà còn gắp thêm cả cà xào tỏi, cho hết vào chung một bát. Cuối cùng không quên lấy một cái bát gỗ đậy lại, như vậy thì lát nữa cậu út Dương có thể cứ vậy mà bưng đi rồi.
Thế là suốt quãng đường về nhà, mỗi bước đi của cậu út Dương đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ sơ sẩy chút thôi là cái bát trong tay bị lật úp ngay.
Quan trọng hơn là mùi chua chua ngọt ngọt của sườn xào quyện thêm hương vị đặc biệt của cà xào tỏi liên tục xộc thẳng vào mũi ông ấy, thật sự thèm c.h.ế.t đi được! Rõ ràng đoạn đường này đi chỉ tầm nửa tiếng nhưng cuối cùng lại trở thành quãng đường khó vượt qua nhất đời ông ấy.
Lúc đến thôn Tịnh Thủy, vừa hay trong nhà cũng đang ăn cơm.
Cậu út Dương đặt bát thức ăn lấy từ nhà Sở Thấm lên bàn, không ngoài dự đoán, xung quanh lập tức vang lên tiếng nuốt nước bọt rõ mồn một.
“Sở Thấm đưa hả? “
Bà Lâm cưỡng chế bản thân dời mắt sang chỗ khác, đẩy bát thức ăn sang cho cháu trai ngồi bên cạnh, không quên hỏi.
Cậu út Dương gật đầu, khẽ thở phào nhẹ nhõm nói: “Sở Thấm bảo lấy về cho mợ ăn đó.”
Vừa dứt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/1949633/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.