Người gọi là vợ ông Trịnh, bà ta hỏi: “Hôm nay Sở Thấm nhà bà có đi không?”
Thím Sở: “Bà hỏi Sở Thấm nhà tôi làm gì thế?”
Vợ ông Trịnh cắn hạt dưa rồi mỉm cười: “Tôi có một đứa cháu, làm việc ở chính quyền xã, năm nay đã hai mươi hai tuổi, tính tình thật thà, tướng mạo đoan chính, nhân cơ hội để hai đứa nhỏ quen biết xem sao?”
Thím Sở suy nghĩ một chút, vừa định đồng ý, lại mỉm cười từ chối: “Hôm nay Sở Thấm nhà tôi không có đi.”
Trong lòng bà ấy có chút tiếc nuối, đi làm trong chính quyền xã, điều kiện tốt như vậy mà làm sao có thể không tiếc cho được.
Nhưng Sở Thấm không có tâm tư này, bản thân cũng có thể tự nuôi sống bản thân. Lại nói lần trước dì cả cô nói sẽ giúp cô chú ý, thím Sở cảm thấy cách của dì cả cô tốt hơn, nói không chừng còn có thể tìm được người tốt hơn, bản thân không thể mù quáng đồng ý để lỡ dỡ Sở Thấm được.
Vợ ông Trịnh thấy tiếc nhưng cũng không để ý.
Sở Thấm không tệ, cháu nhà mình cũng không tệ, không lẽ lại không kiếm được vợ.
Vì thế cười cười nói: “Sở Thấm nhà bà vì sao không đi thế, mấy ngày trước con gái nhà tôi đã làm rùm beng lên đòi phải đi cho được.”
Lúc nói chuyện, trong góc có hai người liếc mắt nhìn nhau.
Là Châu Thông và Châu Minh, hôm nay hai anh em mang tiếng là đem đồ cho chị để tới thôn Cao Thụ.
Nhà Châu Liên ở sát vách, sau khi đưa xong cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/1950156/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.