Hoắc Thanh Sơn dịu dàng dỗ dành cô: “Mơ thấy ác mộng à? Đừng sợ, có anh ở đây.”
Tiếng nói của anh dịu dàng, an ủi cô, nhìn gương mặt đẹp trai phóng lớn trước mặt, cặp mắt kia đầy vẻ dịu dàng, không phải là cô đơn như trong giấc mơ, hai con ngươi đen nhánh nhìn người đàn ông.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, đ.â.m đầu vào trong n.g.ự.c của anh: “Hu hu hu… Làm em sợ muốn chết.”
Lúc này mẹ Hoắc bên dưới cũng nghe thấy, cách cánh cửa nhỏ giọng hỏi: “Doanh Doanh tỉnh rồi à, đói không? Còn chút sủi cảo đấy con.”
Lúc này Lâm Doanh Doanh mới nhận ra trong phòng đã đốt thêm đèn, lấy đồng hồ qua xem thế mà hơn tám giờ!
Hoắc Thanh Sơn nói mẹ Hoắc nghỉ ngơi, còn anh đi bưng đồ ăn cho Lâm Doanh Doanh, thuận tiện múc chút nước lau cho cô, vừa rồi cả người cô đều đổ mồ hôi chắc chắn không thoải mái.
Lâm Doanh Doanh ăn vài miếng sủi cảo rồi ăn không vô nữa, buổi chiều ăn quá nhiều anh đào.
Tối hôm qua cô vừa tắm xong, hôm nay không có gì cần rửa nên không cần tắm, chỉ giặt miếng vải bông lau khô người một chút.
Hoắc Thanh Sơn hỏi cô, cô nói tắm xong rồi, để anh có thể đổ nước vào.
Đợi một hồi không thấy Hoắc Thanh Sơn tới, Lâm Doanh Doanh mặc cái váy lỏng lẻo của mình đi ngủ, suy nghĩ có phải không đủ gợi cảm không? Cô muốn cho Hoắc Thanh Sơn khắc sâu ký ức đêm tân hôn, từ sợi tóc tới áo ngủ đều phải hoàn hảo mới được.
Bây giờ cô muốn…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-bach-phu-my-vuong-gia/2786286/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.