----
Người lớn đã cảnh báo nhiều lần, nhưng mà đám được nghé con này không sợ.
Trẻ em bảy tám tuổi rất hiếu động, không cho tới gần ao hồ lại càng thích tới.
Tạ Duyên Chiêu không quản những âm thanh này, anh đặt tai lên người đứa nhỏ, cẩn thận kiểm tra tình huống.
"Câm miệng!"
Đại đội trưởng là người có kiến thức.
"Im lặng một chút, đừng làm phiền đồng chí Tạ cứu người."
"Không còn hô hấp nữa, còn có thể cứu lại sao?"
Tuy rằng người trong thôn không tin, nhưng xuất phát từ tín nhiệm đối với đồng chí quân nhân, cũng mở miệng không quấy rầy.
Mẹ Trụ Tử càng lo lắng, gắt gao nhìn chằm chằm, yên lặng rơi lệ.
Ở đây, người được huấn luyện cấp cứu cũng chỉ có mấy người Tạ Duyên Chiêu.
Bọn họ một tay vịn đầu Trụ Tử, Tạ Duyên Chiêu nhanh chóng vừa hồi sức tim phổi, vừa hô hấp nhân tạo.
Những người xung quanh quá lo lắng quan sát.
Nguyễn Minh Phù ngồi cách đó không xa, cũng không nhịn được mà theo dõi.
Cơ bắp cánh tay phát lực, Tạ Duyên Chiêu khẩn trương đến mức trên trán cũng toát ra mồ hôi.
Thẳng đến khi nghe Trụ Tử ho, có không ít nước chảy ra khỏi miệng, sau đó lại oa oa khóc thì mới ngồi bệt sang một bên, nhìn mẹ Trụ Tử ôm nó khóc lớn to, nở nụ cười như trút được gánh nặng.
Giống như ánh nắng ấm áp của mùa đông giá rét âm u xé mây chiếu xuống, xua tan mọi lo lắng trong lòng người.
Nguyễn Minh Phù đột nhiên không giận anh nổi.
Người đàn ông này quá đẹp trai.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-bach-phu-my-xinh-dep-lam-tinh/1021156/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.