----
Nguyễn Minh Phù một bụng phát hỏa đang muốn mắng thêm vài câu lại nghe cách đó không xa truyền đến tiếng khóc, giọng lanh lảnh non nớt, hẳn là một đứa trẻ không lớn lắm.
Cô đi qua nhìn.
Đó là một con sông chảy qua đập chứa nước, ở giữa có một bóng người, bên bờ có hai đứa nhỏ năm sáu tuổi đang khóc.
Nơi này cách thôn một khoảng, nhìn thấy giữa sông rõ ràng là một đứa bé đang vùng vẫy, e là không kiên trì được bao lâu nữa.
"Phiền toái rồi!"
Nguyễn Minh Phù nhanh chóng tới gần dặn dò hai đứa nhỏ.
"Các con mau đi thông báo cho người lớn trong thôn.
Bây giờ là mùa hè, nhiệt độ cao.
Đổi thành mùa đông tuyết rơi đóng băng thử xem, cô đây không cần phí sức xuống nước vớt người đâu.
Nguyễn Minh Phù bơi vòng qua, từ phía sau bắt lấy quần áo thằng nhóc kéo nó bơi về phía bờ.
Trẻ em nông thôn từ nhỏ đã quen làm việc đồng áng, tay chân cũng có lực.
Sức giãy dụa rất lớn, thiếu chút nữa đã giãy thoát khỏi tay, Nguyễn Minh Phù cắn răng, hận không thể đánh nó một trận.
May mà cô vì dáng đẹp nên từng tìm huấn luyện viên cẩn thận học bơi, bằng không thì cả hai người đều phải chìm vào sông rồi.
Nguyễn Minh Phù thở hổn hển đưa người lên bờ.
Bỗng có một bàn tay lớn vươn tới kéo cô và đứa bé.
Cô ngẩng đầu nhìn lên chỉ nhìn thấy cái cằm kiên nghị của Tạ Duyên Chiêu.
Hừ!
Nguyễn Minh Phù không quên cô vẫn đang còn giận người đàn ông này.
"Mặc vào.
"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-bach-phu-my-xinh-dep-lam-tinh/1021157/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.