Trước khi rời khỏi nhà Tần Thanh Man, Tần Thải Vân ưỡn ẹo một hồi mới nói: “Chị Thanh Man, mẹ em nói, những thứ này đều khấu trừ vào khoản nợ.
” Nói xong như cảm thấy tình thân có chút bạc bẽo, liền giải thích, “ Nhà em đông người, có thể dành ra cho chị những thứ này thật sự không dễ dàng gì, khoảng thời gian này nhà em đều phải uống bã ngô đó.
”Tần Thanh Man cũng chưa từng nghĩ những vật tư này đám người Chu Hồng Hà sẽ cho không cô.
Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu, nói: “Tất cả lương thực đều được phân phát theo định lượng, mỗi nhà cũng không dư được bao nhiêu, chị nhất định sẽ không lợi dụng lòng tốt của các thím, em yên tâm, chị sẽ chuyển những vật tư này thành gán nợ rồi gửi em biên nhận sau.
”“Được.
”Tần Thải Vân giúp đem đồ đến tận cửa cho Tần Thanh Man vốn là có nhiệm vụ, lúc này nhìn thấy Tần Thanh Man hiểu lý lẽ như vậy, trong lòng cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ cô ta nghĩ sẽ phải phí lời nhiều lắm cơ.
“Chị, đây.
” Sở Sở nghe được đoạn đối thoại của hai người, vô cùng nhanh nhạy đi lấy giấy bút từ trong phòng ra, chạy tới đưa cho Tần Thanh Man, khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ căng thẳng, lộ vẻ cảnh giác vừa lo lắng.
Chỉ có Tần Thanh Man biết đứa trẻ này là đang nhịn cười.
Thức ăn trong nhà vốn dĩ đã không nhiều, có thể có thêm thu nhập trong thời gian này, đứa nhỏ cuối cùng cũng không còn quá lo lắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/2951420/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.