Những ngày tuyết rơi dày như này, dù cho ăn không hết cũng có thể để đông lạnh để bảo quản.
“Chị, cẩn thận có chồn đó.
” Sở Sở tưởng rằng Tần Thanh Man muốn nuôi gà, vội vàng nhắc nhở cô một tiếng, tuy rằng cậu không quản lý việc nhà, nhưng trải qua cảm giác đói bụng cũng đã làm cậu biết tầm quan trọng của thức ăn.
“Lát nữa chúng ta sẽ làm thịt nó.
”Tần Thanh Man cũng biết tầm quan trọng của vật tư ở thời đại này.
Tuyết lớn ngập núi, không chỉ con người phải dựa vào thức ăn để tồn tại mà cả những loài động vật trên núi cũng vậy, nếu có động vật không dự trữ đủ thức ăn cho mùa đông thì có khả năng bí quá hóa liều mà đến trong thôn kiếm thức ăn.
Những ngày tuyết lớn, người trong thôn thường nuôi gà vịt trong căn phòng chuyên để trống ra để đảm bảo gà vịt không bị chết cóng, đồng thời ban đêm còn khóa kỹ cửa sổ để phòng các loài động vật như chồn.
Nhà Tần Thanh Man không có phòng trống để nuôi gà, đương nhiên chỉ có thể giết thịt.
Sở Sở nghe thấy giết gà ăn thịt, khuôn mặt nhỏ lập tức tươi cười rạng rỡ hơn, không có người ngoài, cậu căn bản cũng không cần che giấu bản tính của mình trước mặt Tần Thanh Man, lúc nên cười thì cười, lúc nghịch thì cũng dám nghịch.
“Chị, em đi lấy dao giúp chị nhé.
”Đứa nhỏ rục rịch muốn chạy đi.
“Đi đi, nhưng mà nhớ cẩn thận đó, đừng để bị cắt vào tay.
” Trong lúc nói chuyện, Tần Thanh Man và Sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/2951421/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.