Nhà Tần Thanh Man có chảo.
Chảo ở thời đại này cùng với chảo sau này không giống nhau lắm, kiểu dáng có chút khác biệt, nhưng tác dụng thì giống nhau, đây là bởi vì ở vùng núi rừng bọn họ mùa đông sẽ đi săn, thịt sau khi săn về phần lớn sẽ nướng lên ăn, thịt nướng lên ăn mùi tanh mới không còn quá nồng nữa.
Tần Thanh Man đem chảo đặt lên trên bếp lò, rồi quét dưới đáy chảo một lớp dầu đậu phộng.
Chiên sủi cảo dùng dầu thực vật là tốt nhất, không ngấy, cũng thơm hơn.
Cho dầu vào rồi, Tần Thanh Man cũng không trực tiếp thả sủi cảo vào chiên ngay, nếu hiện tại cho sủi cảo vào ngay, vỏ sủi cảo chắc chắn sẽ bị vỡ, cho nên cô vẩy thêm một chút nước bột mì.
Vẩy xong nước bột mì rồi mới bỏ từng cái sủi cảo vào, cho đến khi đặt kín chảo, mới đậy vung lại chiên ở lửa vừa.
Theo nước trong chảo cạn dần, ba người Tần Thanh Man đều nghe thấy tiếng xèo xèo xèo.
Đây là lúc dầu đang phát huy tác dụng.
Mùi thơm của thịt cùng với mùi chua của dưa chua ở trong dầu kích phát ra hương thơm thuần vị nhất.
"Chị ơi, thơm quá." Sở Sở vừa mới ăn xong cơm một lúc thôi, nhưng ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn này của sủi cảo chiên, nước miếng trong miệng cậu lại bắt đầu ứa ra, hối hận trước đó ăn no quá, không giữ lại bụng để nếm thử hương vị của sủi cảo chiên này một chút.
Không chỉ Sở Sở có suy nghĩ như vậy, mà Vệ Lăng cũng thấy tiếc nuối.
Đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/2952190/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.