🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tuy rằng Chu Dã trở về có phần bất ngờ, nhưng trong nhà lại chẳng thiếu gì để ăn.

 

Bởi vì trước khi đi, anh đã từng dẫn Bạch Nguyệt Quý đến các đầu mối giao dịch, nói rõ rằng nếu anh không có nhà, hễ trong nhà thiếu thứ gì, cứ đến đó là có thể mua được ngay.

 

Không cần canh đúng ngày nào, lúc nào qua cũng có hàng.

 

Còn nếu đúng lúc nào đó hàng thiếu, chỉ cần báo cho bên giao dịch, họ sẽ tìm cách xoay đủ về sau.

 

Bạch Nguyệt Quý dĩ nhiên không để nhà mình phải thiếu thốn thứ gì.

 

Hơn nữa, giờ đây mua được cả diêm tiêu dễ dàng, nên việc làm tủ lạnh tự chế cũng tiện lợi. Mỗi năm ngày cô đều đi gom thực phẩm một chuyến.

 

Vừa mới đi hôm qua, nên hôm nay trong bồn đá nhà cô đầy ắp hàng dự trữ.

 

Bữa tối hôm nay, Lý Đại Ni làm món gà xào: chặt một con gà ra, không cần cầu kỳ, chỉ cần xắt thêm dưa muối rồi xào chung là hương vị đã rất tuyệt rồi, làm xong bưng ra là đầy cả một đĩa to.

 

Thêm vào đó là hai con cá kho, nấu cùng với tỏi ngâm, mùi thơm đậm đà khó cưỡng.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Rồi món trứng chiên cà chua, khoai tây chua cay xào sợi, thêm một bát canh rong biển nấu với ruốc khô.

 

Còn có một đĩa cà chua rửa sạch, dùng để tráng miệng sau bữa cơm.

 

Lúc mới lên đây làm cơm, Lý Đại Ni chỉ biết nấu cho chín, chứ để nói ngon thì chắc chắn không có.

 

Vì ở quê, nấu nướng vốn chỉ vậy.

 

Nhưng Bạch Nguyệt Quý rất chăm chỉ dạy cô bé, thế nên tay nghề của cô bé giờ đã tiến bộ rõ rệt, bữa cơm tối nay quả thực rất ngon.

 

Chu Dã rõ ràng là ăn vô cùng mãn nguyện.

 

Cơm nước xong xuôi, cả nhà mới cùng ngồi lại trò chuyện.

 

Cậu và mợ tất nhiên không tránh khỏi muốn hỏi chuyện cháu trai mấy tuần nay đi đâu, làm gì.

 

Chu Dã không vòng vo, trò chuyện tử tế với hai người lớn. Anh kể rằng đợt này ra ngoài làm việc cực kỳ bận rộn, đến độ chân chưa chạm đất, thời gian ăn cơm cũng phải tranh thủ.

 

Nghe vậy, cậu mợ gật đầu tin ngay. Nhìn xem, cháu trai lần này về gầy sọp đi, da cũng sạm nắng rõ rệt, đi làm vất vả là cái chắc.

 

“Ngày mai dậy sớm ra chợ xem có cá sống không, có thì mua nhiều một chút về kho cho thằng nhỏ bồi bổ.” cậu Cố nói.

 

“Tôi biết rồi.” mợ gật đầu.

 

Cá vừa rẻ vừa bổ, có thì nhất định phải mua cho cháu trai.

 

“Lần này về được mấy ngày?” mợ hỏi tiếp.

 

“Cháu nghỉ khoảng năm, sáu ngày thôi là phải đi tiếp. Nhưng lần này đi có mấy bác tài già đi cùng, toàn là người có kinh nghiệm chạy xe hơn chục năm, bất kể có chuyện gì cũng đều ứng phó được. Huống chi đầu óc cháu nhanh nhạy, ra ngoài sao mà chịu thiệt được? Mợ đừng lo nhiều.” Chu Dã cười nói.

 

Thế nhưng cậu Cố không cười nổi, vẫn dặn đi dặn lại:

 

“Đừng chủ quan, ở ngoài phải luôn giữ đầu óc tỉnh táo.”

 

“Cậu cháu nói đúng đấy, đừng có tự tin quá mức. Ra ngoài nhớ nghĩ đến vợ với mấy đứa nhỏ ở nhà. Cẩn thận là trên hết.” mợ cũng khuyên thêm.

 

Chu Dã không hề khó chịu với những lời căn dặn ấy, còn rất nghiêm túc gật đầu hứa hẹn.

 

Thấy trời cũng khuya rồi, hai người lớn không nói thêm gì, bảo anh đi chơi với con một chút rồi tranh thủ nghỉ ngơi sớm, ra ngoài đã mệt lắm rồi.

 

Chu Dã vốn đã rất nhớ mấy đứa nhỏ, thế nên tình cha lúc này càng thêm mãnh liệt. Anh bắt đầu kể cho chúng nghe chuyện đi lái xe tải đường dài bên ngoài.

 

Đừng tưởng bọn nhỏ còn bé, tụi nó thích mấy chuyện như vậy lắm, vừa nghe vừa hỏi đủ thứ, mà Chu Dã thì trả lời cặn kẽ từng chút một.

 

Bởi vì bố đã lâu không về, mấy anh em Đâu Đâu đều rất nhớ.

 

Tối nay, cả bọn đều đòi bố kể chuyện ru ngủ và cũng chỉ chịu ngủ khi được bố ôm vào lòng.

 

Trong giấc mơ, bọn nhỏ thấy bố lái chiếc xe tải lớn, chở cả nhà rong ruổi khắp chân trời góc biển.

 

Thế giới ngoài kia các bé chưa từng thấy, nhưng trong mơ thì bố chở các bé đi phiêu lưu thỏa thích.

Sau khi ru con ngủ xong, Chu Dã mới trở về phòng.

 

Anh nhớ vợ lắm rồi, thật sự là nhớ đến không chịu nổi.

 

Ban ngày ở ngoài còn bận rộn nên tạm quên, nhưng mỗi đêm nằm xuống, giấc mơ lại toàn là hình bóng cô.

 

Mỗi sáng tỉnh dậy, giây phút trống trải nhất chính là lúc đó, khi còn đắm chìm trong hơi ấm từ giấc mơ, rồi bị kéo dậy trong một buổi sáng lành lạnh và đơn độc.

 

Nhưng giờ thì anh đã về, người vợ sống động bằng xương bằng thịt đang ngay trước mắt.

 

Hơn nữa, anh cũng đã tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, vậy thì còn chần chừ gì nữa?

 

Vừa bước vào phòng, không cần nói gì cả, Chu Dã liền dùng hành động để thể hiện, anh nhớ cô nhiều đến thế nào.

 

Mặc dù Bạch Nguyệt Quý cũng rất nhớ anh, nhưng thật sự… cô không chịu nổi.

 

Cái gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn” còn nhẹ quá.

 

Phải nói là mặt sắt thép cũng bị anh đập ra lỗ thủng.

 

Nhưng dù có hoang dại đến mấy, Chu Dã vẫn luôn dịu dàng với vợ.

 

Ban đầu Bạch Nguyệt Quý không chịu nổi, còn giơ tay đánh cái tên “sói đội lốt người” này mấy cái.

 

Nhưng về sau thì cô cũng hoàn toàn chìm đắm, không thể thoát ra nữa.

 

Sau khi cơn mưa gió qua đi, hai vợ chồng nằm ôm nhau thủ thỉ.

 

“Những ngày qua vất vả cho em rồi.” Chu Dã vừa xoa lưng cho vợ vừa nói.

 

“Cũng bình thường thôi. Em giống anh, đang cùng anh xây dựng mái ấm nhỏ của chúng ta.” Bạch Nguyệt Quý tựa vào lòng anh, hít thở hương vị sạch sẽ, mát lạnh trên người chồng mình, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, vững chãi.

 

Chu Dã dịu dàng hôn lên trán cô thêm một cái, rồi mới bắt đầu kể chuyện chuyến đi phương Nam.

 

“Vợ à, lần này vào Nam, thật sự khiến anh mở mang tầm mắt.” Giọng anh đầy cảm khái và kinh ngạc.

 

“Vậy kể em nghe đi.” Bạch Nguyệt Quý cũng tò mò muốn biết.

 

Chu Dã chẳng giấu giếm gì cả.

 

Phía Nam thật sự phát triển quá nhanh.

Dù anh đã không còn là một gã đàn ông quê mùa chỉ biết ruộng đồng nữa, sau khi lên thủ đô, trong thời gian thất nghiệp ở nhà, anh đã gần như đi khắp mọi ngõ ngách của Bắc Kinh, nhìn đủ sự phồn hoa, náo nhiệt của nơi đó.

 

Thế mà, khi đến phương Nam, trước cảnh tượng nơi cảng biển, anh vẫn phải ngỡ ngàng sững sờ.

 

Những con tàu khổng lồ tấp nập cập bến.

 

Công nhân thì đông đúc, hối hả làm việc không ngừng.

 

Hàng hóa xuất nhập khẩu vô số, các loại máy móc, thiết bị điện tử, tivi, radio, cái gì cũng có.

 

Đúng lúc ấy, khu cảng đang tuyển công nhân, Chu Dã liền đi xin làm bốc vác tạm thời.

 

Nhưng đi làm chỉ là cái cớ, mục đích thật sự của anh là nhân cơ hội đó để quan sát, tìm hiểu kỹ toàn bộ hoạt động ở cảng.

 

Cũng nhờ vậy, anh mới biết được, trước cả khi chính sách mới được công bố, khu cảng này đã lén lút hoạt động xuất nhập khẩu rồi.

 

Từ sau chính sách được triển khai vào cuối năm ngoái, năm nay nơi này càng phát triển mạnh mẽ hơn nữa.

 

Chu Dã âm thầm lăn lộn, xoay xở gần một tháng rưỡi, mới coi như nắm rõ cục diện.

 

Thực ra anh vẫn muốn ở lại thêm, nhưng vì quá nhớ nhà, nhớ vợ, nhớ con, lại sợ để lâu cậu mợ lo lắng, nên mới quyết định về thăm một chuyến.

 

Dĩ nhiên, anh không về tay không, mà còn mang theo rất nhiều hàng hóa.

 

Nhắc đến chuyện đó, anh đặc biệt biết ơn vợ mình.

 

“Nếu không nhờ vợ nhét cho anh cái sổ tiết kiệm, thì anh chỉ đem có đúng một trăm đồng ra đi, đến nơi chỉ đủ mua mấy bữa cơm, ngồi mà nhìn người ta buôn bán.”

 

Nghe vậy, Bạch Nguyệt Quý cũng ngồi dậy, tò mò xem thử anh đã mang gì về.

 

Chu Dã mở khóa kéo của cái túi vải dày sụ, từng món hàng lần lượt lộ ra, trong cái vẻ thô kệch của người đàn ông, lại là cả một thế giới đầy toan tính, vất vả, và lo toan cho gia đình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.