Bên trong túi là… đồng hồ.
Mà không phải kiểu rẻ tiền vặt vãnh gì, toàn là những chiếc trông vừa đắt đỏ vừa tinh xảo, nhìn kiểu dáng là biết giá trị không nhỏ.
Chỉ cần liếc sơ qua số lượng cũng thấy ngay là không ít.
“Có bao nhiêu cái vậy?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
“Không nhiều đâu, chỉ có hai mươi cái thôi.” Chu Dã cười. “Nhưng cái đó chưa là gì đâu, em xem tiếp cái này.”
Nói rồi anh lại lôi ra thêm… một xấp phiếu.
Vừa nhìn thấy, Bạch Nguyệt Quý liền nhướng mày, vì mấy tờ phiếu đó đều là hàng cực kỳ khó kiếm: phiếu mua tivi và radio.
Lần này, Chu Dã mang về tận năm tờ phiếu tivi, mười tờ phiếu radio, đều là loại toàn quốc sử dụng được.
Ở thời này, muốn mua những món đồ điện tử lớn như tivi hay radio đều phải có phiếu, mà loại phiếu này thì chỉ có các xí nghiệp lớn mới được phân phát, số lượng ít đến đáng thương.
Thế nên trên thị trường ngầm, chúng được mua đi bán lại với giá cao.
Dĩ nhiên, đồ là phụ. Thứ Bạch Nguyệt Quý quan tâm nhất vẫn là cảm nhận của Chu Dã sau chuyến đi phương Nam.
Câu trả lời của Chu Dã lại rất đơn giản, bởi vì anh không phải người học cao hiểu rộng, tư duy vẫn khá “thẳng”.
Anh chỉ biết một điều: đất nước chắc chắn sắp bùng nổ phát triển, và anh nhất định phải bay lên theo cơn gió đó. Nếu bỏ lỡ thì sau này muốn cất cánh sẽ rất khó.
Bạch Nguyệt Quý đưa tay vuốt nhẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/2764513/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.