Người khác nghĩ gì, Chu Dã chưa bao giờ để tâm. Đêm hôm đó, anh ngủ một giấc cực kỳ sâu ở nhà khách.
Những ngày bận rộn bên ngoài, anh luôn phải ngủ trong trạng thái không yên tâm, lúc nào cũng phải giữ cảnh giác, nếu không lỡ một giấc ngủ sâu thôi là có thể bị vét sạch đồ.
Bên đó từng có không ít người rơi vào tình huống như vậy.
Một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau, Chu Dã ra ngoài ăn sáng, sau đó xách hành lý lên xe trở về huyện.
Vừa đến nơi, việc đầu tiên Chu Dã làm là đi tìm những người bên kênh mua bán hàng hóa.
Dĩ nhiên không phải là kênh của anh, kênh của anh thì có ngày giao dịch cố định, mà là cái kênh lần trước Lý Thái Sơn dùng để bán thịt lợn rừng.
Bọn họ vẫn giao dịch ở căn nhà cũ đó.
Đối phương không ngờ lần này Chu Dã lại mang đến nhiều hàng xịn đến thế!
Đồng hồ không cần phiếu — lấy!
Phiếu tivi, phiếu radio — tất cả đều lấy!
Đừng tưởng là dân buôn ở nông thôn thì không có tiền. Ngược lại, bọn họ chẳng thiếu tiền chút nào, làm nghề này đã lâu, kiếm bộn rồi.
Có điều muốn đưa cho Chu Dã số tiền lớn như vậy một lần thì hơi bất tiện. Nếu chuyển khoản thì dễ gây chú ý, mà làm cái nghề này thì sợ nhất là bị để ý.
Cuối cùng, sau khi bàn bạc, bên buôn chỉ thanh toán cho Chu Dã một phần tiền mặt, phần còn lại dùng vàng miếng “cá vàng lớn” để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/2764516/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.