🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dạo gần đây, cậu mợ cũng đã dần chấp nhận chuyện cậu cháu trai liều lĩnh khởi nghiệp.

 

Bởi sau khi biết được chuyện này, Cậu Cố đã không ít lần đọc báo liên quan, tìm hiểu khá nhiều về các chính sách mới của nhà nước.

 

Không chỉ đọc báo, ông còn chủ động sang nhà lão Thẩm để thảo luận.

 

Tất nhiên là không nói thẳng chuyện cháu mình nghỉ việc để làm ăn riêng, mà chỉ nói là muốn hỏi thăm, học hỏi thôi.

 

Lão Thẩm thì vốn là người rất sẵn lòng chỉ bảo người khác, thấy ông bạn học hành chăm chỉ, tích cực như vậy thì làm sao nỡ không chỉ dạy.

 

Huống chi nhà lão Thẩm cũng là người tiên phong trong việc thực hiện các chính sách mới của quốc gia.

 

Con trai của lão Thẩm – chính là bố của “Tiểu Man Lư” suýt bị bắt cóc, mới tháng trước đã nghỉ việc, tự mình mở tiệm bánh bao, làm hộ kinh doanh cá nhân!

 

Chuyện này gây xôn xao không nhỏ ở khu phố.

 

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ cần thấy cậu Cố đến hỏi thăm, lão Thẩm đương nhiên phải tận tình giảng giải về chính sách mới.

 

Tóm lại một câu: Nhà nước đang đẩy mạnh phát triển kinh tế, nên không thể coi thường những người dũng cảm đi con đường lập nghiệp.

 

Cậu Cố cũng nói rõ là không có coi thường ai hết, miễn là dựa vào đôi tay mình kiếm cơm, không trộm không cướp, đều là người đàng hoàng.

 

Lão Thẩm rất hài lòng.

 

Chính vì chuyện bố “Tiểu Man Lư” nghỉ việc khởi nghiệp, cộng thêm chính sách quốc gia rõ ràng, nên cậu Cố cũng chấp nhận được chuyện cháu mình đi làm ăn xa.

 

Nhưng điều cần hỏi vẫn phải hỏi:

 

“Cháu làm cái này có phải buôn bán đàng hoàng không đấy?”

 

Chu Dã không cần nghĩ ngợi đã đáp:

 

“Phải là buôn bán đàng hoàng rồi! Bọn cháu có giấy phép kinh doanh đàng hoàng, là chính tay cháu đi làm, xếp hàng dài dằng dặc, hết đưa t.h.u.ố.c lá lại nịnh nọt người ta, cúi đầu như cháu nội luôn.”

 

Nghe vậy, thấy là có giấy tờ chính quy, cậu Cố mới yên tâm.

 

“Thế thằng Quảng Thu và Thái Sơn làm ăn thế nào? Thằng Quảng Thu không nói được, cháu đưa nó theo, nó làm được việc chứ?” Mợ Cố hỏi.

 

“Làm được mà, anh Quảng Thu với Thái Sơn chủ yếu là giúp cháu giao hàng, còn việc đàm phán giao dịch thì có cháu lo.”

 

“Anh có bạc đãi gì hai người họ không?”

 

Câu này là do Bạch Nguyệt Quý hỏi.

 

“Sao mà bạc đãi được, toàn người nhà cả. Ăn ở đều do anh lo, anh còn chia hoa hồng cho họ nữa, mỗi người một tháng cũng kiếm được chừng này.” Chu Dã giơ một ngón tay.

 

“Mười đồng?”

 

“Vợ đúng là trêu anh rồi.” Chu Dã cười, quay sang nói với cậu mợ:

 

“Tháng đầu vào Nam mới đứng được chân, nên chưa cao, nhưng mỗi người cũng được một trăm. Tháng thứ hai anh mới đi, trước khi đi cũng tính sổ xong cả rồi, mỗi người một trăm hai mươi đồng. Cũng được chứ?”

 

Cậu mợ ngạc nhiên không nhỏ: “Cháu làm ăn cái gì mà chia cho họ từng ấy tiền?”

 

“Buôn bán đồ điện gia dụng, kiểu như tivi, đài radio ấy ạ.”

 

“Thế thì vốn phải lớn lắm?” Mợ Cố lo lắng.

 

“Đúng là vốn lớn, nhưng lợi nhuận cũng cao. Không thì cháu lấy gì mà trả được lương cao cho anh Quảng Thu với Thái Sơn? Mà lợi nhuận không lớn thì đâu đáng để cháu từ bỏ công việc, xa vợ xa con mà đi đánh liều một chuyến. Cháu nhớ vợ nhớ con muốn c.h.ế.t luôn ấy.”

 

Vừa nói xong, anh còn nắm tay vợ lên xoa xoa.

 

Bạch Nguyệt Quý lập tức rút tay về, còn trừng mắt nhìn chồng: trước mặt trưởng bối, giữ lễ nghi cho em!

 

Chu Dã nghiêm chỉnh ngồi lại, bắt đầu kể cho cậu mợ nghe về tình hình phát triển ở miền Nam.

 

Rất nhiều tàu lớn chở từng đợt hàng hóa nhập khẩu về, nhìn đến hoa cả mắt…

 

Cậu mợ nghe mà kinh ngạc không ngớt.

Chu Dã kể một hồi thỏa mãn xong mới nói:

“À đúng rồi, cháu có mang quà về cho cậu mợ đấy.”

 

“Còn mua quà gì nữa.” Cậu Cố không nhịn được nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mợ cũng vậy, “Bây giờ đang cần vốn làm ăn, đừng có tiêu xài lung tung, để dành mà xoay vòng vốn!”

 

“Cháu còn lạ gì chuyện tiền đẻ ra tiền nữa.” Chu Dã cười, rồi đi một vòng vào nhà, lấy ra hai chiếc đồng hồ.

 

Nhà thì có một chiếc đồng hồ treo tường, đủ để xem giờ, nhưng cậu mợ thì chưa từng có đồng hồ đeo tay.

 

Trước đây từng mang về một lần nhưng cậu mợ không nhận, còn suýt giận nữa.

 

“Lần này cháu cố tình mang từ miền Nam về cho cậu mợ, mỗi người một chiếc. Đừng nói là cháu tiêu tiền bậy bạ nhé, đồng hồ này ở miền Nam cháu mua sỉ, mỗi cái chỉ ba mươi đồng, cậu mợ cứ giữ mà dùng.”

 

“Anh ấy mang về rồi thì cậu mợ cứ nhận đi.” Bạch Nguyệt Quý cũng nói thêm.

 

Chiếc đồng hồ đeo tay đầu tiên trong đời của hai ông bà, chính là do đứa cháu trai và cháu dâu tặng.

 

Chu Dã lại kể thêm cho hai ông bà đủ thứ chuyện ở miền Nam: nào là mở công ty, nhập hàng, vận chuyển…

 

Cậu mợ nghe mà thích thú vô cùng, từ chín giờ nói chuyện đến tận gần mười một giờ, thấy đã khuya, Chu Dã mới nhắc ông bà đi nghỉ rồi cùng vợ trở về phòng.

 

Vừa về đến phòng, bản tính sói đói của Chu Dã liền bộc lộ, anh ôm lấy vợ, đè thẳng xuống giường không chút khách khí.

 

Gần hai tháng không gặp, anh thật sự nhớ cô muốn c.h.ế.t rồi, những chuyện khác gác lại, để anh thương cô một trận đã.

 

Bạch Nguyệt Quý khẽ đ.ấ.m anh mấy cái, nhưng rồi cũng bị anh “ăn sạch sẽ không chừa chút nào”.

 

Sau cuộc mây mưa, Chu Dã mãn nguyện ôm vợ thủ thỉ tâm tình.

 

Anh kể chuyện ở miền Nam, nói rằng đã tuyển thêm hai người làm mới, đều là lính xuất ngũ.

 

Nhưng Bạch Nguyệt Quý chẳng để tâm mấy, mà hỏi thẳng:

 

“Có xung đột với ai không?”

 

“Thì có chứ, nhưng không sao cả, anh xử lý hết rồi.” Chu Dã trả lời qua loa.

 

Đi buôn kiếm tiền to thì làm gì có chuyện không đụng chạm?

 

Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ.

 

Quan trọng là có chuyện thì giải quyết chuyện, không cần quá lo.

 

Lúc nãy đã xem qua, thấy Chu Dã không có vết thương nào, nên cô mới nói:

 

“Tiền bạc nhiều mấy cũng không bằng tính mạng anh đâu. Làm gì cũng nhớ lấy điều đó.”

 

Chu Dã nghe vậy, trong lòng ấm áp hẳn lên:

“Anh biết rồi, em cứ yên tâm, anh còn lâu mới để em làm quả phụ đấy.”

 

Nói xong thì bị Bạch Nguyệt Quý cấu cho một trận.

 

Hai người trêu đùa một hồi, Chu Dã mới nghiêm túc hỏi:

 

“Vợ này, em thấy anh mua một chiếc xe tải ở trong kia có được không?”

 

“Giờ các anh vận chuyển hàng bằng gì?”

 

“Xe ba bánh.”

 

Hiện giờ bọn họ đang dùng một loại xe ba bánh, tuy chở được chút ít nhưng rất bất tiện, chở hàng lớn thì chở không nổi.

 

Nếu có xe tải thì thật sự có thể mở rộng quy mô làm ăn.

 

Nhưng chuyện lớn thế này, nhất định phải bàn với vợ. Tiền vốn cũng phải lấy ở nhà.

 

Bạch Nguyệt Quý nằm lười biếng, hỏi:

 

“Một chiếc xe tải giá bao nhiêu?”

 

Chu Dã đã tìm hiểu trước rồi, đáp:

 

“Khoảng hơn hai vạn, gần ba vạn.”

 

Anh biết là đắt, rất đắt. Nhưng vẫn muốn mua.

Vì xe tải mua về rồi, chẳng mấy chốc là thu hồi vốn.

 

Bạch Nguyệt Quý tất nhiên không phản đối, cũng không phải tiêu pha xa xỉ gì, nhưng cô cũng chưa tính kỹ tổng số tiền trong nhà, bèn nói:

 

“Anh đi lấy sổ tiết kiệm ra xem còn đủ không.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.