Những danh lam thắng cảnh đó đều là do Bạch Nguyệt Quý kể với mợ, bảo rằng đợi khi bọn trẻ lớn hơn, có thời gian rảnh, thì sẽ đưa chúng đi du lịch.
Mợ đã ghi nhớ hết, cho nên mới khoe khoang với cậu Cố một phen.
Cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua như thường lệ.
Chỉ là hôm nay có một người phụ nữ đến tìm Bạch Nguyệt Quý.
Vừa nhìn thấy đối phương là khuôn mặt xa lạ, cô liền hỏi:
“Chị tìm nhầm người rồi chăng?”
Người kia cũng không giấu giếm thân phận:
“Tôi là người của Ngô nhị gia, tôi tên là Trần Ngọc. Có thể mời cô uống một tách trà được không? Ở quán trà phía trước.”
Vì quán trà ở không xa, lại là chỗ Bạch Nguyệt Quý thường hay lui tới, nên cô cũng đồng ý đi cùng qua đó uống trà.
Vừa ngồi xuống, Trần Ngọc đã mở lời:
“Rất vinh hạnh được làm quen với cô.”
“Hân hạnh.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu, rồi nói thẳng:
“Hôm nay chị đến tìm tôi là có chuyện gì sao? Nhị gia có biết chị đến không?”
“Nhị gia không biết.” Trần Ngọc có chút ngượng ngùng.
Bạch Nguyệt Quý không đổi sắc mặt:
“Vậy chị tìm tôi có việc gì?”
“Tôi chỉ muốn đến gặp cô một lần. Tôi biết Tiểu Bác – đứa con mà Nhị gia nhận làm con nuôi – là con của cô. Nhị gia rất thích thằng bé.”
Bạch Nguyệt Quý không biểu cảm gì, chỉ uống một ngụm trà, chờ cô ta nói tiếp.
Thấy đối phương không phản ứng, Trần Ngọc chỉ đành tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/2764533/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.