Rất nhanh, những ngày cuối cùng của năm 1974 đã trôi qua, trong tiếng pháo nổ, chào đón một năm mới, năm mới tình cảnh mới, những lá cờ tổ quốc nhỏ được treo khắp nơi xung quanh bộ đội, một đường ăn mừng đỏ rực.
Vừa hay hôm nay Khương Nguyệt Anh bên kia cũng đã nhận được hàng, bà ấy gọi điện thoại đến, có chút phấn khởi khi trò chuyện với Ôn Như Ý về lô hàng lần này: “Hôm qua mẹ đã nhận được hàng mà tụi con gửi cho mẹ, cũng đã ăn rồi, trái cây đóng hộp của tụi con có màu sắc sáng bóng, ăn vào cảm giác rất chắc, sao mẹ cảm giác còn ngọt hơn trái cây đóng hộp bán ngoài thị trường, tụi con cũng đúng là không tiếc đường nhỉ.”
Ôn Như Ý cười cười, họ chính là lấy trái cây đóng hộp trên thị trường để so sánh, cho nên cho lượng đường nhiều hơn một chút, không đến nỗi ngọt gắt nhưng cũng ngọt hơn trên thị trường một chút, lúc này đường là đồ tốt, chi phí trái cây của họ có lẽ rẻ hơn đối phương, như thế mới có sức cạnh tranh.
Khương Nguyệt Anh lại tiếp tục nói: “Cháo bát bảo này khỏi phải nói, làm thành đồ hộp cũng rất ngon, tay nghề nấu cháo của bọn con không tệ, độ mềm vừa phải, ăn vào cảm giác mềm dẻo, mẹ cũng thích.”
Nghe được lời khen ngợi, Ôn Như Ý đương nhiên vui: “Mẹ, mẹ đừng chỉ khen con thôi, mẹ cũng nên cho tụi con ý kiến, như thế tụi con mới cải tiến tốt hơn nữa.”
Khương Nguyệt Anh cười ha ha nói: “Mẹ lừa con làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cuoc-song-hanh-phuc-tren-dao/1918354/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.