Vừa nãy lúc ăn cơm, Ôn Như Ý có trò chuyện một lúc với các quân tẩu, bọn họ tổng cộng 5 quân tẩu, trong đó chỉ có 2 người có công việc, bộ đội trên đảo bọn họ tổng cộng khoảng sáu nghìn người, những quân tẩu không có công việc như bọn họ ít nhất cũng phải mấy chục người, nếu như thật sự phải xếp hàng, công việc của cô có lẽ hơi khó.
Hôm qua lúc cô ở nhà một mình, cũng cân nhắc suy nghĩ bản thân nên làm gì, so với việc đợi người khác đến sắp xếp cho cô, chi bằng tự cô đi thử, xem thử có chỗ nào khả thi không.
Cô đứng dậy, sau đó lấy lon đồ hộp đặt ở đầu giường mà lúc trước Hạ Chí Cương cho họ, đưa người đàn ông: “Chỗ chúng ta bên này không phải có rất nhiều hải sản sao, thế nếu như em làm một nhà máy nhỏ về đồ hộp ở bộ đội, sản xuất đồ hộp và hàng khô, anh cảm thấy có khả thi không?”
Tần Trí Viễn nhìn lon đồ hộp cô đưa anh, là đồ mà phó xưởng trưởng đồ hộp Hạ gì đó đưa cho họ ở chuyến tàu hỏa lần trước, đều là một vài đồ hộp hải sản.
Anh khẽ ngây người, ngay sau đó cười nói: “Sao đột nhiên em lại nghĩ đến việc mở nhà máy, là vì nhìn thấy cái này sao?”
Ôn Như Ý trực tiếp ngồi xuống: “Cũng xem như là như vậy, vẫn còn một nguyên nhân nữa chính là bây giờ công việc trong bộ đội thiếu thốn như vậy, nếu thật sự phải xếp hàng, không biết em phải xếp hàng đến khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cuoc-song-hanh-phuc-tren-dao/1918381/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.