Sau vài giây đứng chần chừ, cuối cùng bà ta cũng miễn cưỡng lôi từ trong người ra 2 tệ đặt ở cửa phòng Đỗ Minh Nguyệt, nghiêm mặt khuyên răn cô.
“Anh Tranh Lượng của con đối tốt với con như thế, ngày nghỉ hiếm hoi còn dẫn con ra ngoài chơi, con đừng khiến mẹ phải thất hẹn với người ta nhé, lấy thuốc lẹ rồi nhanh cùng cậu ấy ra ngoài đi, đến lúc đó nhất định phải đối đãi với người ta cho tốt đó có biết chưa?”
Nếu không phải vì lo sợ Vương Tranh Lượng tới lúc đó giận con bé này không đến buổi hẹn, bà ta thật sự không muốn đưa một đồng!
2 tệ đối với nhà họ tuy không đáng là bao, bình thường cho con trai bà toàn đưa năm đồng một, nhưng đưa tiền cho con gái thì một cắc cũng thấy xót dạ!
Sau khi mất toi 2 tệ, Chu Cầm hậm hực đi xuống lầu.
Sau khi xuống lầu, bà ta giải thích với Lâm Đông Thuận về tình hình hiện tại, Lâm Đông Thuận cũng giống như Chu Cầm, chẳng mảy may nghi ngờ Đỗ Minh Nguyệt đang nói dối giả bệnh, chỉ cho rằng con bé bệnh thật không đúng lúc.
Tại sao lại bệnh đúng ngay hôm bọn họ dậy muộn, nếu là bình thường con bé bệnh, làm đồ ăn chậm một chút bọn họ vẫn có thể đợi, nhưng hôm nay chẳng còn thời gian nữa rồi.
Nhìn Chu Cầm vẫn định tự làm đồ ăn, Lâm Đông Thuận đột nhiên không chờ được mà nói: “Thôi đi, đợi bà làm thì muộn làm mất, thêm nữa mấy thứ bà làm có ăn được không, tôi đến nhà ăn cơ quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-dai-my-nhan-den-hai-dao/813891/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.