Tắm rửa xong, Tề Ngọc Trân ôm quà sang phòng em gái, bắt đầu khui từng món ra:
“Ba bộ quần áo mới, cho em một bộ, mẹ và chị Phán Ni mỗi người một bộ. Không biết chị Phán Ni có tăng cân không, nếu không thay đổi thì sẽ mặc vừa. Phiếu mua quần áo là do anh rể và ông bà nội đưa cho chị."
Ông bà không đưa tiền, đưa các loại phiếu mà con cái báo hiếu gửi về cho Ngọc Trân, bảo Ngọc Trân mua mấy thứ cầm về quê, tiền không đủ thì tìm ba mẹ đòi.
Ba mẹ bận rộn đến nỗi không có thời gian rảnh để tiêu tiền, nên để tiền cho mấy đứa tiêu, ông bà nói như vậy.
Tề Ngọc Trân cảm thấy may mắn vì ba mẹ chồng không đến thăm ông bà với cô, nếu để họ nghe thấy những lời do chính ba mẹ ruột mình nói, chắc họ sẽ ấm ức lắm nhỉ?
Ban đầu Tề Ngọc Trân từ chối không nhận, đẩy đưa hai lần, cuối cùng chồng lên tiếng nói cô nhận đi, cô mới nhận.
Phiếu vải dùng để mua quần áo, mua quần áo cho mẹ, em gái và em dâu, không mua cho ba và em trai.
Sở dĩ không mua cho hai đứa em trai là vì một phiếu vải không đủ.
Còn lý do không mua quần áo mới cho ba là vì có mua ông cũng không mặc, lần nào ra ngoài cũng chỉ mặc quần áo cũ.
Ba không mặc, vậy nên cô quyết định sử dụng phiếu vải của ba cho em dâu.
Bao nhiêu năm trôi qua, kích thước hình thể của mẹ và em gái cô không thay đổi nhiều, nhưng cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-doi-vo-chong-nho/1279570/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.