Tề Ngọc Trân vừa lau lại bục giảng và ghế, đã là lần thứ ba rồi, thấy Du Niệm đến thì bảo:
“Tôi sắp phải đến nhà ăn ăn cơm rồi, cậu giúp tôi trông chừng một chút, có ai vô ý làm rơi rác trên bục giảng thì nhặt giúp tôi, tôi ăn cơm xong sẽ quay lại ngay.”
Trong lúc này, cơ bản sẽ không có ai cố tình vứt rác lên bục giảng, chỉ là rất có thể đi ngang qua, đồ trong túi rơi ra mà không chú ý.
“Giờ này mà cậu còn chưa ăn cơm à?”
Tề Ngọc Trân:
“Chưa, trưa nay người nhà tôi mang cơm cho tôi ăn, hẹn một giờ gặp ở nhà ăn, bây giờ là mười hai giờ năm mươi hai rồi, tôi đến nhà ăn là vừa đúng giờ.”
Du Niệm:
“!”
“Tôi có thể đi cùng cậu, nhìn chồng cậu từ xa xem anh ta như thế nào không? Tôi không lại gần nói chuyện đâu, chỉ nhìn thoáng qua rồi quay lại hội trường trông chừng ngay.”
“Được chứ, cậu muốn nói chuyện với anh ấy cũng không sao.”
“Không không không, tôi chỉ nhìn từ xa thôi, tôi chưa đủ dũng cảm nói chuyện với chồng cậu, chỉ muốn nhìn xem mặt mũi thế nào.”
Tề Ngọc Trân không có ý kiến, nhiều người tò mò về diện mạo của Tầm Chu, Du Niệm gặp qua thì cũng có thể miêu tả cho họ biết.
Lúc đầu vài bạn học đều tin nhưng sau đó lại không tin nữa, nghĩ rằng cô bịa chuyện tránh cho người khác quấy rầy cô.
Rõ ràng nói đã kết hôn mà vẫn còn bị coi là bịa chuyện, thật đau đầu.
Hai người cùng rời khỏi hội trường,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-doi-vo-chong-nho/1279619/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.