🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tề Ngọc Trân vừa lau lại bục giảng và ghế, đã là lần thứ ba rồi, thấy Du Niệm đến thì bảo:

“Tôi sắp phải đến nhà ăn ăn cơm rồi, cậu giúp tôi trông chừng một chút, có ai vô ý làm rơi rác trên bục giảng thì nhặt giúp tôi, tôi ăn cơm xong sẽ quay lại ngay.”

Trong lúc này, cơ bản sẽ không có ai cố tình vứt rác lên bục giảng, chỉ là rất có thể đi ngang qua, đồ trong túi rơi ra mà không chú ý.

“Giờ này mà cậu còn chưa ăn cơm à?”

Tề Ngọc Trân:

“Chưa, trưa nay người nhà tôi mang cơm cho tôi ăn, hẹn một giờ gặp ở nhà ăn, bây giờ là mười hai giờ năm mươi hai rồi, tôi đến nhà ăn là vừa đúng giờ.”

Du Niệm:

“!”

“Tôi có thể đi cùng cậu, nhìn chồng cậu từ xa xem anh ta như thế nào không? Tôi không lại gần nói chuyện đâu, chỉ nhìn thoáng qua rồi quay lại hội trường trông chừng ngay.”

“Được chứ, cậu muốn nói chuyện với anh ấy cũng không sao.”

“Không không không, tôi chỉ nhìn từ xa thôi, tôi chưa đủ dũng cảm nói chuyện với chồng cậu, chỉ muốn nhìn xem mặt mũi thế nào.”

Tề Ngọc Trân không có ý kiến, nhiều người tò mò về diện mạo của Tầm Chu, Du Niệm gặp qua thì cũng có thể miêu tả cho họ biết.

Lúc đầu vài bạn học đều tin nhưng sau đó lại không tin nữa, nghĩ rằng cô bịa chuyện tránh cho người khác quấy rầy cô.

Rõ ràng nói đã kết hôn mà vẫn còn bị coi là bịa chuyện, thật đau đầu.

Hai người cùng rời khỏi hội trường, Du Niệm vốn định gần đến nhà ăn thì Tề Ngọc Trân vào trước, cô ấy sẽ vào sau, giả vờ đi đến cửa sổ nhà ăn xem còn cơm không, đi một vòng rồi rời đi.

Không ngờ giữa đường lại gặp Tống Tầm Chu.

Người hướng ngoại như Du Niệm, gặp tình huống này cũng lúng túng đến nỗi không biết phải làm sao.

Tề Ngọc Trân thì đã bịa ra được lý do:

“Tầm Chu, đây là Du Niệm, bạn cùng lớp và cũng là bạn tốt của em. Cô ấy đến đối chiếu bản thảo giúp em, đúng lúc em muốn mời cô ấy thử tay nghề của anh.”

Tống Tầm Chu không có ý kiến, giọng điệu ôn hòa:

“Tay nghề nấu ăn của anh không ra gì, không chê là tốt rồi.”

“Anh đừng nói vậy, em đã khen ngợi tay nghề nấu ăn của anh rất ngon trước mặt Du Niệm, anh còn nói không ngon, chẳng phải là làm em mất mặt sao?” Tề Ngọc Trân cố ý nói những lời không phù hợp với tính cách của mình nhằm điều hòa không khí.

Bây giờ chồng khiến cô có cảm giác trở lại thời kỳ làm việc ở đội sản xuất.

Sau khi rời khỏi đội sản xuất, ấn tượng sâu sắc nhất mà chồng để lại cho cô vẫn là lúc đi tàu hỏa và gặp được cặp vợ chồng trung niên.

Biểu hiện cáu kỉnh trước mặt em chồng cũng không sâu sắc bằng lúc đó.

Cô luôn cảm thấy thái độ khi gặp cặp vợ chồng trung niên ở ga tàu mới là con người thật của anh.

Lạnh lùng và vô tình.

Không đối xử lạnh lùng và vô tình với cô, cô xem đó là một loại cảm giác an toàn khác biệt.

...Thật sự là rất có cảm giác an toàn, cảm giác chồng cô không cần động tay cũng có thể lấy ánh mắt làm đông lạnh người khác.

“Em khen anh, chỉ cần nói trước mặt anh là được, đừng nói khắp nơi với bạn bè của em, như vậy nếu món ăn không hợp khẩu vị thì họ cũng không thất vọng.” Tống Tầm Chu đáp lại với nụ cười bên môi.

Du Niệm nghe lời của hai vợ chồng, trong lòng đã reo hò mà bề ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh:

“Tề Ngọc Trân khen cậu rất nhiều, cơ bản là đúng sự thật, tôi tin rằng món ăn cũng sẽ rất ngon.”

Ba người đến nhà ăn tìm chỗ ngồi, vì tránh ngại ngùng mà Tề Ngọc Trân ngồi ở giữa, Du Niệm ngồi bên trái cô, Tống Tầm Chu ngồi bên phải cô.

Tống Tầm Chu mang theo ba đôi đũa, một đôi là dự phòng, giờ thì đúng lúc dùng đến.

Anh mang tới ba cái hộp và một cái bát, hộp lớn nhất đựng cá kho, hai hộp còn lại đựng cải thảo xào đậu phụ dầu và cơm.

“Du Niệm, có thể đi lấy một ít cơm ở cửa sổ lương thực giúp tôi không? Dùng bát này lấy cơm.” Nhà ăn trường không cung cấp dụng cụ ăn uống, ăn cơm lấy cơm phải tự mang hộp cơm, Tề Ngọc Trân thấy món ăn chồng mình làm quá ngon, ăn thử rồi không kìm được phải ăn kèm cơm, cơm trưa của ba người không đủ ăn.

Du Niệm không chút do dự, cầm phiếu lương thực và bát đi lấy cơm.

Cô ấy nhanh chóng lấy cơm về, Tề Ngọc Trân nói bát cơm này cho cô ấy ăn.

“Tôi đã ăn trưa rồi, ăn một nửa là đủ rồi, cậu lấy một nửa cơm cho vào hộp cơm đi.”

“Được.” Tề Ngọc Trân lấy một nửa cơm vào hộp đựng cơm, phần còn lại cho Du Niệm, còn giúp cô ấy múc thêm món ăn, làm đầy cả bát.

Du Niệm muốn nói đã đủ rồi đủ rồi, không cần thêm nữa nhưng chưa kịp nói ra, ngửi mùi cá kho mà cô ấy đã muốn ch.ảy nước miếng.

“Xương cá thì bỏ vào nắp hộp cơm này nhé, cậu có muốn thêm ít nước cá kho không, lát nữa tôi sẽ trộn cơm với nước cá kho.”

Du Niệm đã nhét đầy miệng cơm, lắc đầu nuốt thức ăn xuống:

“Không cần không cần, cá cậu gắp cho tôi đã có nước sốt rồi, không cần thêm nữa.”

Chồng của Tề Ngọc Trân có thể làm cải thảo xào đậu phụ dầu ngon như vậy! Quá hợp khẩu vị!

“Được rồi, vậy tôi bắt đầu ăn nhé, cậu ăn từ từ thôi.”

Tề Ngọc Trân thật sự múc ít cơm vào hộp cơm đựng cá kho.

Bình thường cô không thích ăn như vậy, thường ăn cá trước, cá gần hết rồi mới trộn cơm với nước kho mà ăn.

Tình huống hôm nay lại đặc biệt hơn, Du Niệm ở bên cạnh, Tầm Chu cũng không thích ăn chung món với người lạ, vậy nên cô đã “chiếm làm của riêng”, như vậy là chỉ có hai vợ chồng cô ăn thôi.

Sợ Du Niệm không đủ ăn, trước khi ăn cô đã múc cho cô ấy không ít món ăn, chắc đủ ăn rồi.

Đúng là đủ ăn rồi, Du Niệm không lo lắng gì nữa, ăn xong một bát cơm thì ngồi im lặng bên cạnh Tề Ngọc Trân.

Tề Ngọc Trân nhớ đến lý do mình bịa ra nên sau khi ăn xong đã đối chiếu lại nội dung câu hỏi với Du Niệm đã ăn xong.

Du Niệm đã học thuộc, Tề Ngọc Trân hỏi cô ấy, cô ấy trả lời nhanh chóng.

Đối chiếu một lần xác nhận không có vấn đề, Tề Ngọc Trân bảo cô ấy quay lại hội trường trông chừng bục giảng giúp mình, có thể là giáo viên đã đến rồi.

Giáo viên là cách gọi chuyên gia kia.

Du Niệm nhận được tín hiệu nên đã rời đi trước, trước khi rời đi còn hỏi có cần rửa bát cô ấy đã dùng không.

Nhà ăn có chậu rửa bát.

“Không cần, tôi sẽ làm. Bây giờ việc quan trọng nhất là buổi diễn thuyết, làm phiền cậu trông chừng giúp tôi.”

“Không phiền đâu, tôi đi trước đây.”

Du Niệm vừa rời đi, hai vợ chồng cũng nói chuyện với nhau.

Tề Ngọc Trân giải thích với chồng lý do tại sao giữ Du Niệm lại ăn cơm, lý do đối chiếu bản thảo chỉ là vì muốn Du Niệm không cảm thấy ngại chứ không qua mắt được chồng.

Tống Tầm Chu nghe xong:

“Anh nên tìm cách để mọi người biết về anh, không thì sau này sẽ cố định vài ngày mang cơm cho em, cũng có nhiều người biết chúng ta là vợ chồng.”

Ở trường mình, Tống Tầm Chu rất lạnh lùng, không chủ động nói chuyện đã kết hôn, buổi trưa tan học có người tìm anh, anh mới nói phải về nhà nấu cơm cho vợ, không có thời gian, có việc thì hãy nói trong giờ nghỉ.

Sự lạnh lùng của anh giúp anh đuổi đi không ít người, anh vội về nhà nấu cơm cho vợ, chuyện này truyền từ người này sang người khác.

Ít nhất là trong lớp không còn ai rảnh rỗi lại đến tìm anh nữa rồi.

Rất khó tưởng tượng được cảnh Tống Tầm Chu mặt lạnh nấu cơm nhưng những lời này lại nói ra từ miệng anh.

Không giống nói dối.

Mọi người đều tin.

Với Tề Ngọc Trân thì không dễ dàng khiến người ta tin như vậy, tính tình của cô rất tốt và dịu dàng, người ta mới có cảm giác rằng cô phải bịa chuyện mình đã kết hôn nhằm đuổi những người quấy rầy cô.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.