Trình Ninh lên xe trước.
Hàn Đông Nguyên đi theo sau, ngồi xuống đất, chân dài trực tiếp đá tới đối diện, lắc lắc cái mặt, cũng không ra tiếng.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng có đôi khi hai người ở cùng nhau không tệ, nhưng ngay sau đó có khả năng khuôn mặt anh sẽ lập tức lạnh xuống.
Nhưng mà Trình Ninh sớm đã quen tính âm tình bất định của anh, cho nên hoàn toàn không thèm để ý.
Xe bò bắt đầu chuyển động, Trình Ninh lấy ra hai miếng bánh rán hành từ trong túi, đưa một miếng cho anh.
Hàn Đông Nguyên mặt lạnh thì lạnh, nhưng động tác luôn luôn thành thật, cô đưa qua, anh cũng rất thành thục nhận lấy.
Ngày hôm đó ra cửa quá sớm, bánh này vẫn là làm hôm trước, tới buổi sáng cũng không nóng, có hơi lạnh lẽo như băng.
Nhưng mà sức nhai lớn, cho dù lạnh căm căm, cho vào miệng nhai, cũng vô cùng thơm.
Trình Ninh một bên nhai bánh, một bên còn câu có câu không nói chuyện với Hàn Đông Nguyên, nói: "Anh ba, cuộc sống ở đây thật ra cũng không kém, nếu có thể ăn ngon, ở nơi này cũng tốt."
Non xanh nước biếc, không khí tươi mát, các thôn dân cũng chất phác đáng yêu.
Đối xử tốt với bọn họ một chút, bọn họ sẽ đối tốt với bạn từ tận xương tuỷ, làm cho người ta cảm động lại đau lòng.
Lúc có người ngoài, bọn họ đều gọi anh là anh Đông Nguyên, lúc một mình, cô cũng giống lúc ở Bắc Thành, gọi anh là anh ba.
Hàn Đông Nguyên quay đầu liếc cô một cái,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-em-gai-ghe-trong-sinh/2732212/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.