Anh nhìn cô, nói: “Em đến đây làm gì vậy? Thăm anh? Đừng khóc, đừng nhìn anh như vậy. Anh rất khỏe, chỉ là mất một cánh tay thôi, mất đi thì mất đi thôi, tốt hơn nhiều so với việc mất mạng, bất tiện là bất tiện, nhưng luyện tay kia một chút nên làm gì vẫn có thể làm được, nên em không cần phải cảm thấy quá áy náy”
Trình Ninh há miệng, tựa hồ đang giãy giụa và do dự thật lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói: "Em có thể sờ vào anh một chút không?”
Hàn Đông Nguyên: "???”
Anh không dám tin nhìn cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Câu "Đầu óc em hỏng thật rồi" gần như buột miệng thốt ra.
Anh làm sao thuận theo cô?
Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nói: "Trình Ninh, em thật sự không phải giả vờ?”
Nói xong, anh dừng lại, nói: "Em có phải luôn thích anh không, bây giờ mượn đầu óc… mượn việc bị thương mà đùa bỡn lưu manh?”
Anh nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng nhìn anh.
Cô dường như không quá để ý đến việc anh nói những lời như vậy, như thể cô đã quen với việc đó.
Cô suy nghĩ một lúc, dĩ nhiên, đầu óc không tốt, không nghĩ ra lý do phía sau.
Nhưng anh không nghĩ ra được gì, chân thành nói: "Không đúng, đúng là em thích anh.”
Hàn Đông Nguyên: “...”
Hàn Đông Nguyên bị sốc đến mức khuôn mặt gần như vặn vẹo.
Nếu không phải cô y tá liên tục nói với anh rằng người đối diện đầu bị ô tô đụng phải, không thể bị kích thích nên anh phải thuận theo cô, anh sẽ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-em-gai-ghe-trong-sinh/2732557/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.