Nghe vậy, Úc Thừa nhếch nhếch khóe miệng tỏ vẻ châm chọc.
Cha cậu nổi cáu cũng không phải là bởi vì lo lắng cho cậu, mà là cảm thấy cậu khiến ông ta bị mất mặt.
"Mấy người chúng tôi cũng rất lo lắng cho cậu, chỉ sợ cậu ở trên đường xảy ra chuyện gì..."
Trình An ở bên kia nói một hồi mà không nghe thấy tiếng của Úc Thừa, liền cất cao giọng hỏi: "Này, anh Úc Thừa, anh còn đang nghe em nói không?"
"Đang nghe đây." Úc Thừa cũng biết Trình An đang quan tâm cậu, hiếm khi kiên nhẫn mà nghe. "Ừ, vậy là tốt rồi, em còn tưởng rằng tâm hồn anh đang treo ngoài cành cây chứ."
Trình An cũng biết mình lại lải nhải rồi, nhưng vẫn không nhịn được nói nhiều vài câu: "Anh Úc Thừa, anh ở bên đấy thuận lợi chứ? Có việc gì anh em có thể giúp một tay không?"
Úc Thừa nói: "Có, vé và tiền của tôi bị mất, lúc nào cậu gửi cho tôi, tôi sẽ đem địa chỉ cho cậu.
Chẳng qua việc này cậu đừng nói cho cha tôi biết, chờ tôi trở về sẽ trả tiền cho cậu."
Cậu không yên lòng cái miệng rộng của Trình An, cố ý dặn dò một câu.
"Anh à, anh không phải đang khách sáo với em chứ, hai chúng ta có quan hệ như vậy rồi, còn nói trả trả cái gì." Trình An thấy Úc Thừa cùng mình khách khí như vậy, tỏ vẻ không vui mà nói.
"Không phải khách khí với cậu, là tôi không thiếu những thứ này. Cậu mau chóng gửi cho tôi, tôi ở đây còn có việc bận, lần sau gọi cho cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-gia-dinh-cuc-pham/1035495/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.