Thấy cậu lại bắt đầu đùa mình, Giang Miên Miên rất muốn nói mới không có.
Nhưng hai người họ sống với nhau trong một thời gian dài như vậy, cùng nhau nghịch tuyết, cùng nhau bán hạt dưa, xem phim, còn cùng bị đội giám sát rượt đuổi.
Thậm chí, cô còn quen với việc có Úc Thừa ở bên cạnh mình rồi. Hiện tại, đột nhiên cậu phải rời đi, đúng là có chút không nỡ.
Hơn nữa thời đại này cũng không giống như đời sau, có điện thoại, có các phần mềm giao tiếp, có thể liên hệ bất cứ lúc nào. Lần này hai người họ chia xa, rất có thể sau này sẽ không gặp lại được nữa.
Vậy là Úc Thừa nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô thay đổi một cách phong phú đa dạng đến mấy lần, cuối cùng nhón lấy một đoạn ngón tay nhỏ nói: "Chỉ không nỡ bằng ngần này thôi."
Trong mắt Úc Thừa lộ ra ý cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô cam kết: "Đừng buồn, anh sẽ quay lại thăm em."
Cậu thực sự rất thích cô bé khi thì ngoan ngoãn im lặng, khi thì hoạt bát lanh lợi này.
Nếu như có thể, cậu tình nguyện dùng đứa em trai ngu ngốc kia của mình để đổi lấy cô làm em gái.
"Ừm."
Giang Miên Miên vốn tưởng rằng sau khi Úc Thừa rời đi, lần gặp mặt tiếp theo của hai người chắc chắn cũng phải sau một khoảng thời gian nữa.
Nhưng cô không thể nào ngờ rằng, buổi chiều Úc Thừa lại cùng cha cô quay về.
Chỉ có điều, so với sự vui mừng mong đợi lúc buổi sáng rời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-gia-dinh-cuc-pham/1035510/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.